Chương 08: Cô, thèm!

Trụ sở công ty trang sức GY, trong hội trường cao cấp.

Trên khán đài, một người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ, phong thái thướt tha cất tiếng, cô nói năng ưu nhã hào phóng, phong cách cá nhân rõ ràng:

“Sáng hôm nay tôi đã xem xét các sản phẩm của mọi người, không tồi, tiến độ hoàn thành bản thảo thiết kế rất nhanh, chủ đề cũng phù hợp.”

Sau bài phát biểu của cô, vài người phía dưới nhẹ nhàng thở ra, thậm chí có người còn bật cười thích thú:

“Chị Yên, chị có thể tạo một đội được không ạ, hehe?”

Cố Hành Yên mỉm cười, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, một vài cấp dưới cũ quen thuộc với cô run lên một chút, dáng vẻ này của chị đại không giống như đang khen mọi người, quả nhiên, lời nói kế tiếp đã chứng minh:

“Nếu đây chỉ là cuộc thi thiết kế trang sức trong nước, vậy thực lực của mọi người biểu hiện như vậy đã đủ rồi, vừa độc đáo lại diễm lệ rực rỡ, thậm chí đủ để chúng ta giành lấy giải cao nhất trong nước, thế nhưng…”

Ánh mắt xinh đẹp của Cố Hành Yên nhìn đám đông, lời nói càng thêm khí phách:

“Nhưng đây là một cuộc thi quốc tế! Mà chúng ta, là thương hiệu trang sức duy nhất của Trung Quốc tham dự! Chúng ta chỉ đại diện cho một mình GY sao? Các người đặt tay lên ngực và tự hỏi đi, thiết kế như vậy, hơn được ai? Với sản phẩm như thế này, tôi thà tình nguyện bỏ thi ngay bây giờ, tốt xấu gì cũng phải giữ lại chút thể diện chứ.”

Những người trong phòng hội nghị đều mặt đỏ tai hồng, người thì chột dạ, người lại không phục.

Cố Hành Yên am hiểu nhất là một vừa hai phải và dừng lại đúng lúc, cũng biết rõ đối với những người làm nghệ thuật, sự cám dỗ của danh lợi, đôi khi không bằng tình cảm giữa người với người với nhau, cô thở dài, nói một cách chân thành:

“Được rồi, tôi sẽ không nói thêm lời dư thừa nào nữa, tôi chỉ nói một câu cuối cùng, còn một tháng thôi, nếu thiết kế của chúng ta được trưng bày tại cuộc triển lãm đó, có lẽ là một niềm tự hào của cả dân tộc Trung Hoa, tôi không cưỡng ép mọi người, ai cảm thấy muốn lấy bản thảo về sửa lại thì tan họp tìm tôi.”

__ __

Mười phút sau, trong phòng hội nghị chỉ còn lại Cố Hành Yên, cùng một người đàn ông ôn hòa nho nhã, một chồng dày bản thảo thiết kế đã không còn.

“Vẫn là em tuyệt vời nhất, làm tinh thần của mấy kẻ lười nhác kia phải phấn chấn cả lên.”

Người đàn ông dịu dàng mỉm cười, ánh mắt nhìn Cố Hành Yên tràn đầy nể phục, sâu trong đáy mắt, còn cất dấu một tia yêu thích.

Cố Hành Yên xoa bóp huyệt thái dương đau nhức, giọng điệu trào phúng:

“Nhiều lần đứng đầu trong nước, khiến cho bọn họ nghĩ rằng bản thân đã giỏi rồi, lúc trước anh nhận lời mời của David, tham gia cuộc thi triển lãm không phải cũng muốn rèn luyện và nâng cao trình độ của bọn họ thêm sao?”

Cố Hành Yên vừa nói xong, ngay lập tức cảm nhận được một bàn tay xoa bóp huyệt thái dương giúp cô, nhẹ nhàng ấn lên, thật thoải mái, thủ thuật mát xa của người đàn ông này cũng như tính cách của anh ta, như tắm mình trong gió xuân, ôn nhu dịu dàng.

Một lát sau môi cô cũng bị người đàn ông ngậm lấy, cánh môi anh ta ướŧ áŧ, có vẻ không mang chút công kích nào, liếʍ mυ"ŧ một lúc lâu, rồi phát ra thanh âm khàn khàn:

“Tối nay, đi cùng anh nhé?”

Người đàn ông hôn hôn làm cô thật sự động tình, cũng rất thoải mái, nhưng Cố Hành Yên nỗ lực kiềm chế xúc động, trong lòng hơi than nhẹ, nhanh chóng đáp lời:

“Không được, em cũng phải sửa lại bản thiết kế.”

Lúc hai người tách ra, trong mắt người đàn ông có chút bi thương.

Người đàn ông này tên Ôn Ngọc Hàn, là bạn của cô, là người duy nhất biết cô có tính nghiện tìиɧ ɖu͙©, hơn nữa cũng là bạn giường cố định của cô.

Cố Hành Yên học hội hoạ nhiều năm, sau đó lại đổi nghề, làm một nhà thiết kế trang sức.

Cô là người chăm chỉ lại có thiên phú, năm 22 tuổi mới bước vào xã hội, dựa vào hai bản thiết kế hoàn toàn khác nhau là “Nở rộ” và “Vân lạc”, danh tiếng vang xa trong ngành thiết kế trang sức.

Cùng năm đó, một nhà giám định nghệ thuật nổi tiếng đã trao cho cô cành oliu - là cơ hội mà nhiều nhà thiết kế mơ ước, nhưng Cố Hành Yên không đi mà tự sáng tạo thương hiệu trang sức của riêng mình———GY.

Hiện nay, là thương hiệu trang sức đứng đầu trong nước, có tư cách tham gia triển lãm thiết kế mang tầm quốc tế.

Lúc trong phòng họp chỉ còn lại một mình cô, Cố Hành Yên lấy bản thảo thiết kế ra, nhưng lại hoàn toàn không thể tập trung.

Cô vừa từ chối Ôn Ngọc Hàn, không phải nguyên nhân nào khác, là bởi vì trong đầu Cố Hành Yên luôn hiện ra khoảnh khắc ở party lần trước bị Lâm Sâm nguyên cây cắm vào, thật sung sướиɠ, cảm giác căng trướng không còn một kẽ hở, làm cho cơ thể nghiện tìиɧ ɖu͙© của cô bị khơi mào, nhưng lại hoàn toàn bị đè ép xuống.

Loại cảm giác này rất hiếm gặp, dù Cố Hành Yên đã trải qua nhiều lần hoan ái, cũng chỉ trải qua hai lần.

Lần đầu tiên là vào 7 năm trước, sau khi cô yêu đương được nửa năm, mà cảm xúc lần này thậm chí còn mãnh liệt hơn lần trước một chút.

Một người mới vừa nếm thử mỹ vị cao cấp, nhưng lại không được tận hứng, đã vậy đồ ăn còn bị cướp đi, sự tình này khiến cô mất đi hứng thú với những tên đàn ông khác.

Khoảng thời gian “ăn chay” với một người có tính nghiện mà nói quá khó khăn, thân thể cảm thấy trống rỗng vô cùng, lại rất khó có thể lấp đầy, dù cô dùng gậy mát xa lớn nhất cắm cả đêm vẫn bị đói khát, thiếu thốn khó nhịn,

Nhưng đây cũng không phải là một chuyện hoàn toàn tồi tệ.

Dưới tình huống như vậy, linh cảm của Cố Hành Yên lại giống như núi lửa phun trào.

Cô nhìn bản thảo trong tay, đó là hình một chiếc trâm cài áo hình “con rắn”, đơn giản và trực tiếp, thiết kế hình tam giác bằng vàng hồng, mắt rắn được làm bằng hai viên bảo thạch, tạo cảm giác sắc sảo và lạnh lùng, chỉ cần nhìn vào cô lại nhớ đến đôi mắt kia của Lâm Sâm.

Đây là tác phẩm cô vừa lòng nhất trong bảy năm qua, nó được hoàn thành sau cái đêm cô trở về từ bữa tiệc.

Giờ phút này, chỉ mới nghĩ đến cặp mắt kia của Lâm Sâm, cả người cô lại bắt đầu nóng lên, cảm giác ngứa ngáy khó chịu từ khắp nơi truyền đến thần kinh đại não, không thể kìm nén được.

Cô, thèm!