Chương 09: Tự an ủi trong ký túc xá nam sinh

Ba ngày sau, ký túc xá khu B, tại phòng ngủ nam sinh số 301.

Một cô gái xinh đẹp ngồi trên ghế trong phòng ngủ, tay chống cằm, như thể đang chờ đợi gì đó, đặt trên bàn là một hộp quà xinh xắn.

Mà ở cách đó không xa, một chàng nam sinh điển trai lạnh lùng đang ngồi, lúc này đang đen mặt đánh bàn phím.

Đúng là Cố Hành Yên và Lâm Sâm.

Hiện tại đã trôi qua gần một tuần kể từ sau bữa tiệc kia.

Về phần vì sao cô lại đến phòng ngủ của Lâm Sâm, mười phút trước, cô là trả lời Đại Lưu như thế này:

“Tôi tới tìm Thẩm Thần, có thể đưa tôi đến phòng ngủ của cậu ấy được không?”

Đại Lưu là anh chàng mà Cố Hành Yên gặp cùng với Thẩm Thần vào cái đêm cô nhận được lời mời đến quán bar nọ, lúc ấy chàng trai cầm sách đứng ở dưới lầu phòng ngủ, nhìn dáng vẻ hình như có tiết.

Nghe Cố Hành Yên nói như vậy, Đại Lưu vội vàng đưa cô tới phòng 301, chuyện trùng hợp đã xảy ra, Thẩm Thần cùng với những người cùng phòng khác đều đang đi học, chỉ có Lâm Sâm, còn đang ở ký túc xá viết code, môn học này, anh đã sớm lấy được giấy chứng nhận cao nhất, nên được miễn học.

Đại Lưu cực kỳ ngượng ngùng, tỏ vẻ phải gọi điện cho Thẩm Thần, nhưng lại bị Cố Hành Yên ôn hòa ngăn lại:

“Tôi ở phòng ngủ chờ cậu ấy là được rồi, cậu cũng có tiết đúng không? Cậu đi học trước đi!”

Đại Lưu nắm thật chặt quyển sách trong tay, nhớ tới tiết hôm nay là có màn điểm danh của Diệt Tuyệt sư thái, lập tức luống cuống, bất chấp trò chuyện, chỉ để lại một câu “Vậy chị Yên ngồi đây đợi trong chốc lát nhé…… anh Sâm, giúp em tiếp đón nhé!” rồi vội vàng rời đi.

Cậu ta đương nhiên không biết, hai người trong phòng như thể nước với lửa, cũng không biết, Cố Hành Yên vì lần trùng hợp này, bỏ ra không ít công sức.

Mà trong suốt toàn bộ quá trình, Lâm Sâm ngoại trừ lúc Cố Hành Yên vừa tới liếc mắt một cái, lúc sau lại không có nửa phần động tĩnh, chỉ có bầu không khí trong phòng ngủ, càng lúc càng lạnh lẽo.

Cố Hành Yên chờ chán muốn chết, rốt cuộc chờ đến khi nơi xa vang lên tiếng chuông vào học, chờ đến xung quanh trở nên dần yên tĩnh.

Cô đứng lên, đi đến bên bàn học chỗ Lâm Sâm, dựa nghiêng trên góc bàn, tùy ý đánh giá người đàn ông này lần trước ném một tờ trăm đô vào mặt mình, anh ngồi ở trên ghế, dáng người thẳng tắp, nghiêm túc chuyên chú mà viết code, quả thật không thể chê đi đâu được, ngoại trừ tính cách cứng rắn giống với cây gậy thịt kia của anh.

Càng nhìn, Cố Hành Yên càng cảm thấy cơ thể ngứa ngáy.

“A……”

Một tiếng rêи ɾỉ tràn ra, cùng với thở dốc, thanh âm “xoàng xoạc” vang lên, cái mông của người phụ nữ ở góc bàn nhẹ nhàng cọ xát qua lại.

Lâm Sâm cảm giác tam quan của bản thân sắp bị phá nát, người phụ nữ này, người phụ nữ này lại có thể dựa vào trên bàn học của mình và tự an ủi!!

Cô một bên nhìn anh, một bên xoắn mông, cùng lắm một lát sau đã có thủy dịch dọc theo góc bàn chảy xuống dưới, trong ký túc xá bắt đầu tràn ngập mùi hương nào đó, mang theo dâʍ ɖu͙© mê người, thậm chí hạ thân của người phụ nữ đang mặc váy ngắn cũng bị vén lên, lộ ra cặp đùi trắng nõn câu người, cùng với chiếc qυầи ɭóŧ chữ T màu trắng đã ướt sũng, còn có thể nhìn thấy một chút lôиɠ ʍυ lộ ra.

Cô ta đang quyến rũ mình?

Lâm Sâm lập tức nghiêng đầu, trong lòng bất mãn, sao lại có loại lẳиɠ ɭơ như thế này chứ? Vốn tưởng rằng việc xảy ra ở bữa tiệc kia đã là cực hạn rồi, lại không nghĩ rằng người phụ này còn dám tới? Cô ta không biết xấu hổ là gì sao?

Còn tới tìm Thẩm Thần? Cô ta xứng sao?

Cho dù trong lòng vô cùng khinh thường, nhưng không thể tránh khỏi, nhìn đến người phụ nữ này, kɧoáı ©ảʍ cực khoái ở bữa tiệc lần trước đột nhiên truyền đến não bộ, Lâm Sâm chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thân thể có dòng nhiệt lưu nào đó xẹt qua, dưới bụng lập tức có phản ứng.

Anh thở sâu, cầm lấy cốc nước trên bàn nước há miệng uống sạch, miễn cưỡng tìm về sự bình tĩnh, tiếp tục viết code làm như không có việc gì.

Đối phó với loại phụ nữ này, biện pháp tốt nhất chính là làm lơ cô ta.

Nhưng mà anh vẫn không có khả năng hoàn toàn chuyên tâm, mỗi một tấc trong cơ thể đều đang phòng bị, chỉ cần người phụ nữ này lại làm ra bất cứ một động tác quá khích nào, anh sẽ không chút lưu tình mà đuổi cô đi, cho dù gia giáo không cho phép anh đối xử với khách khứa của người khác như vậy.

Thế như sau khi anh đã chuẩn bị tốt việc đề phòng, Cố Hành Yên lại không có bất kỳ động tác quá trớn nào, ngay cả màn ‘tự an ủi’ trước đó cũng đã không còn, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của anh, trong không khí chỉ còn lại thanh âm anh gõ bàn phím, gần như vô cùng bình yên.

Bình yên như vậy, lại loáng thoáng như thể báo hiệu một cơn bão nguy hiểm nào đó sắp đổ bộ, Lâm Sâm nhíu mày, trong lòng bất an.

Hai mươi phút sau, linh cảm trở thành sự thật.

Đầu óc Lâm Sâm càng lúc càng mơ hồ, tốc độ đánh bàn phím cũng chậm lại, anh không thể tin nhìn về phía cốc nước, rồi lại nhìn về phía người phụ nữ đang mỉm cười, vốn là sắc giọng lãnh lẽo dường như còn mang theo băng tuyết:

“Cô, bỏ thuốc?”

Cái gì tự an ủi, vén váy, thì ra cùng lắm chỉ là một hồi để che giấu tai mắt, dương đông kích tây.

Cố Hành Yên không trả lời, chỉ hai ba bước đi đến cái bàn trước mặt, mở hộp quà mà cô mang đến, đem roi da ở bên trong hộp, dây thừng, còng sắt, ngọn nến…… Toàn bộ bày ra ở trước mặt Lâm Sâm, lúc mở miệng, là một gương mặt chân thành tha thiết:

“Tất cả những thứ này, cùng với thuốc vừa nãy bỏ vào trong cốc của cậu, đều là mua bằng tờ một trăm tệ mà cậu đưa đấy, nào, chúng ta thử xem tác dụng ra sao, ngài nam thần Lâm Sâm đã chu cấp chi phí, tuyệt đối không thể lãng phí được nha!”

==========

Một cảnh báo nhỏ: chương sau có yếu tố SM nho nhỏ.