Chương 24: 3P (H)

Đợi khi bông tường vi đỏ đã bị tưới nước đến căng tràn ướŧ áŧ, hắn ta mới ôm lấy cô, chiếm cơ hội làm trước, nắm cây gậy thịt đã phình to phát đau thọc thẳng vào trong.

Nhưng còn chưa bắt đầu di chuyển, hắn ta đã thấy Xuân Nguyệt ngoắc tay với Hùng Tễ Sơn.

Đợi khi gã đàn ông lại gần, cô bèn nhanh nhẹn tóm lấy cây hung khí cực kì dữ tợn của ông ta, ngậm ngay vào miệng.

Cô dâu nhỏ của hắn ta đã đẹp lại còn dâʍ đãиɠ, chỉ có điều hơi quá tham ăn.

Lòng Đậu Nhậm bất chợt dâng lên một dục vong quyết thắng kì lạ, thắt lưng ra sức di động càng lúc càng nhanh, đâm cho Xuân Nguyệt không kịp ngậm con thú kia vào miệng.

Hoa huyệt lẹp bẹp ra tiếng, dịch nhờn bị cây gậy của Đậu Nhậm kéo ra chảy dọc theo đùi xuống chiếc ghế sô pha bọc da trâu nhập khẩu từ Ý mà hắn ta mới mua.

Hùng Tễ Sơn cũng không cố nhét vào miệng Xuân Nguyệt, ông ta vén lọn tóc xõa bên mặt cô ra sau tai, mặc dươиɠ ѵậŧ cọ xát trong tay cô, thứ dịch tanh mặn tràn ra bôi đầy lên khóe miệng cô.

Hùng Tễ Sơn gần như không nói một lời, Đậu Nhậm biết cổ họng ông ta có vấn đề, vì thế bèn thay ông ta kêu ra tất cả những lời kí©ɧ ɖụ© nhất.

Sau khi bắn lần thứ nhất, Đậu Nhậm kéo Xuân Nguyệt lên ôm vào lòng từ sau lưng, Hùng Tễ Sơn thay thế hắn ta, từ mặt trước tiến vào.

Hai người kẹp Xuân Nguyệt ở giữa, Đậu Nhậm nhìn cây gậy của Hùng Tễ Sơn ra ra vào vào bên dưới, tò mò không hiểu vì sao cái miệng nhỏ xinh như vậy lại có thể nuốt cả thứ to lớn của Hùng Tễ Sơn.

Hắn ta véo bầu ngực cô, tay kia kẹp viên hồng ngọc đã sưng cứng trên ngực.

Xuân Nguyệt bị làm dồn dập, kêu lên thất thanh, anh anh chú chú thay phiên nhau kêu gào, cả người mềm ra dán sát người Đậu Nhậm.

Chỉ cần con dao thịt kia thúc vào, trái tim cô như muốn nhảy ra ngoài.

Đến khi kết thúc, ngay cả kẻ cường tráng rắn rỏi như Hùng Tễ Sơn cũng phải hổn hển như trâu, trên mặt sô pha đã bừa bộn không thể nhìn nổi.

Đêm đó, Đậu Nhậm vốn muốn nếm thử cái lỗ đáng yêu phía sau của cô, nhưng trong nhà không có dịch làm trơn, sợ cô bị đau nên đành thôi.

Hắn ta cõng Xuân Nguyệt đi vào bếp, trong lòng suy tính, đêm nay thừa thãi dịch làm trơn, nhất định phải "chơi" Xuân Nguyệt đến độ không còn sức mà đi khỏi đây nữa mới thôi.

Trong bếp, Hùng Tễ Sơn đang bận rộn làm cơm, không khí ngập tràn mùi canh gà thơm phức.

Xuân Nguyệt nhảy xuống khỏi lưng Đậu Nhậm, chạy tới bên cạnh Hùng Tễ Sơn, vừa nhìn liền hô lên hưng phấn: "Cá mực xào hành."

"Ừ, có cả tôm và canh gà nữa." Hùng Tễ Sơn lắc lắc chảo, hất cằm tự đắc, "Đi rửa tay đi."

Đang định nói nốt câu "chuẩn bị ăn cơm" thì Xuân Nguyệt đã hiểu ý ngay, không đợi ông ta nói nốt, cô quay sang chỉ huy Đậu Nhậm, "Anh đi xới cơm."

Cá mực xào hành đậm đà thơm giòn dễ ăn, tôm hấp thơm ngon mềm ngọt, canh gà đen nồng nàn tươi ngon, bữa cơm tối này thật ấm áp như bữa cơm gia đình.

Chương 25: Đậu Nhậm

Xuân Nguyệt vừa ăn vừa hỏi Đậu Nhậm: "Camera giám sát tối qua anh xử lí xong cả rồi chứ?"

Đậu Nhậm cắn miếng cá mực, lườm cô một cái: "Cô tưởng tôi là ai?"

"Thì hỏi chút thôi mà."

"Cô làm thế là nghi ngờ tính chuyên nghiệp của tôi." Đậu Nhậm kẹp con tôm cuối cùng vào bát Xuân Nguyệt, "Nếu không xử lí xong xuôi rồi, cô nghĩ giờ cô có thể đàng hoàng ngồi đây mà ăn cơm chắc?"

Hắn ta nói tiếp: "Tất cả những khung hình có dính bóng cô ở câu lạc bộ đều đã bị xử lí hết, cả cctv quanh đó cũng vậy, có điều cô đã cố ý tránh được cctv nên gần như không có chỗ nào dính bóng cô."

Sau khi ăn xong, Hùng Tễ Sơn đi rửa bát, Đậu Nhậm trở về phòng làm việc với máy tính một lát, khi hai người trở lại phòng khách, Xuân Nguyệt đã tắm rửa xong.

Lớp trang điểm đậm đã được rửa sạch, mái tóc ngắn ẩm ướt, trên người mặc chiếc áo thun cộc tay của Đậu Nhậm, ngực còn in dòng chữ Live long and prosper, đôi chân dài lõα ɭồ trong làn không khí lạnh, dường như bên trong không mặc gì.

Hùng Tễ Sơn cởi tạp dề: "Tôi đi tắm đã."

Đậu Nhậm đã không kịp chờ, tối qua theo dõi đồng hồ đo lường nhiệt độ suốt một đêm, hắn ta đã tưởng tượng ra cả một đống hình ảnh.

Hắn ta bước tới ôm lấy Xuân Nguyệt, hai người ngã vào chiếc sô pha lần trước mới dùng làm hiện trường "đánh nhau", hôn say đắm.

"Đoang đoang đoang đoang - đoang đoang đoang đoang - ..."

Bỗng có tiếng chuông điện thoại như tiếng báo thức truyền ra từ trong chiếc túi xách tay vứt trên bàn trà.

Đậu Nhậm và Xuân Nguyệt đều dừng lại, Hùng Tễ Sơn từ phòng tắm đi ra, ông ta vừa cởϊ áσ, lại một lần nữa mặc vào.

Bọn họ đều biết, chỉ có một người gọi vào số điện thoại dành cho công việc của Xuân Nguyệt.

"A lô..."

Xuân Nguyệt như con Koala to bự treo trên người Đậu Nhậm, một tay cầm điện thoại, một tay xoa nhẹ lên đuôi tóc hơi cứng của hắn ta.

Âm điệu thoát ra từ xoang mũi nghe như đang ngậm kẹo trong khi nói, vừa mềm vừa ngọt, khiến Đậu Nhậm phải ngẩng lên dí mặt tới liếʍ một cái.

Giọng nói đầu bên kia bằng phẳng không nhẹ không nặng, lại dịu dàng như gió xuân thổi qua, nội dụng thật đơn giản: "Tới ‘Đại Hỉ’, có mục tiêu mới."

Nghe coi, không thừa một chữ luôn.

"Cần tôi đích thân qua đó không? Hay anh tìm người gửi tài liệu cho lão Hùng, thế không được sao?"

Xuân Nguyệt kéo tay Đậu Nhậm, hắn ta lập tức hiểu ý, hai tay luồn vào trong áo, bơi lội như con cá giữa hai bầu ngực, nhéo hai núʍ ѵú, bắt đầu xoa nắn.

"Đã ba tháng cô chưa tới rồi, qua đây cho tôi nhìn xem thế nào."

Chiếc điện thoại kiểu cũ có bộ khuếch âm thanh cực rõ ràng, Đậu Nhậm nghe xong, tay lập tức chững lại, lắc đầu với Xuân Nguyệt.

Đừng đi.

Xuân Nguyệt đã tắt nụ cười, đứng phắt dậy khỏi sô pha.

Vừa rồi tay còn ấp ôm bầu ngực mềm ấm, thoáng cái đã vuột mất, Đậu Nhậm mím môi không nói gì, hai tay chậm rãi rũ xuống, nắm hờ lấy tay vịn sô pha.