Chương 9: Mùi hương không đúng

Với năng lực và hình thể hiện tại của Nhan Ký Vân, hoàn toàn không đủ để đối đầu trực diện với bác sĩ Trì đang cầm rìu trong tay, trái tim nhỏ bé của cậu không bị dọa đến vỡ ra là may rồi/

Nhan Ký Vân không quản được nhiều như vậy, sau khi nhìn thấy bác sĩ Trì thì lập tức chui vào chỗ tối có thể che giấu cái thân mèo này, đầu óc đều kêu gào hai chữ chạy mau.

Lá gan của mèo vốn rất nhỏ, không thể chịu được sự hù dọa, sau khi bị dọa sẽ nảy sinh phản ứng sinh lý.

Dương Tuyết và áo hoodie chạy không nhanh bằng Nhan Ký Vân, nhưng trên tay bọn họ có đạo cụ, đối phó với bác sĩ Trì vẫn không có vấn đề gì... Phải không?

Không biết tại sao một bác sĩ lại sử dụng một cái rìu, anh ta muốn mai táng tất cả bọn họ ở đây sao?

Áo hoodie kêu Dương Tuyết mau chóng rời khỏi nơi này: "Chúng ta không chọc giận anh ta mà, vì sao phải đuổi theo chúng ta!”

Dương Tuyết phản ứng nhanh, ngay lập tức đứng lên: "Đống xương trắng chúng ta vừa đào lên có quan hệ với anh ta chứ gì nữa? Đây là phạm vi của phòng y tế, anh ta là bác sĩ của phòng y tế, hình như còn là bác sĩ duy nhất!”

Áo hoodie: "Nhưng chúng ta không nhận được nhắc nhở nhiệm vụ, mẹ kiếp,anh ta đang đuổi theo chúng ta nhưng tại sao lại không có nhắc nhở có nhiệm vụ?’’

Dương Tuyết: "Không biết, đừng nói nữa, chạy đi, anh ta sắp đuổi kịp rồi kìa!”

Lúc này trường học lại vắng người, vừa rồi rõ ràng còn có lớp ở sân thể dục thể thao, bây giờ lại giống như ấn nút dọn sạch, một bóng người cũng không có, quả thực là không gian cần thiết để gϊếŧ người phóng hỏa!

Nhan Ký Vân phát hiện hướng chạy của bọn họ trùng khớp với mình, mắt thấy bác sĩ Trì đi theo bọn họ chạy về phía mình.

Cùng lúc đó, trong hệ thống của ba người đều thông báo lên gợi ý.

【Người chơi Nhan Ký Vân kích hoạt nhiệm vụ nhánh: “Bác sĩ Trì phát điên.” 】

【Chi tiết nhiệm vụ: Yêu cầu người chơi chế ngự bác sĩ Trì đang phát điên trong vòng ba phút, thưởng 500 điểm. 】

Dương Tuyết và áo hoodie vừa chạy vừa lộ vẻ vui mừng.

Áo hoodie: "Mẹ kiếp, cuối cùng cũng xuất hiện nhiệm vụ nhánh, nhưng quá khó!”

Dương Tuyết: "Trước tiên phải nghĩ cách để tránh được cái rìu của anh ta.”

Áo hoodie: "Sao mà tránh đây? Hiện tại tôi còn đang sợ bị rìu của anh ta chặt đó!”

Hai người chạy theo hình chữ Z để tránh bị rìu nện trúng.

Bây giờ Nhan Ký Vân đang trốn trong một trong ba pho tượng người đồng rỗng ruột, cậu không hiểu, rõ ràng cách bác sĩ Trì một đoạn, sao còn có thể phát động nhiệm vụ, là cậu trốn không đủ xa sao?

Dương Tuyết và áo hoodie cũng xông về phía pho tượng. Bác sĩ Trì cầm rìu đuổi theo, trên mặt anh ta còn nở nụ cười đáng sợ, ánh mặt trời rực rỡ cũng không thể xua tan sự lạnh lẽo đó.

Vừa rồi Nhan Ký Vân muốn chạy thẳng về căng tin tìm Lý Mục Dương, nhưng bác sĩ Trì đuổi theo quá nhanh, nếu cậu lại chạy nữa sẽ bị phát hiện, bây giờ là ban ngày, những nơi trong trường học có thể che khuất cậu cũng không nhiều, bác sĩ Trì lúc nào cũng có thể phát hiện ra cậu, dù sao cũng là một nhân vật trong trò chơi có thể phát hành nhiệm vụ.

Bác sĩ Trì không nhanh không chậm đuổi theo, nói với Dương Tuyết và áo hoodie: "Không phải các người rất có năng lực sao? Mấy người chạy cái gì vậy? Có phải bảo bối của tôi rất nhiều hay không, nếu đã bị các người phát hiện, các người cũng trở thành bảo bối của tôi đi.”

Bang! Keng!

Cây búa ném về phía hai người chạy trối chết, bọn họ vẫn lợi dụng đạo cụ bảo vệ tính mạng tránh thoát lần công kích này.

Rìu cắm vào tượng đồng.

Nhan Ký Vân cảm thấy lỗ tai mình sắp tê dại, rốt cuộc bác sĩ biếи ŧɦái có bao nhiêu sức lực vậy, cậu ngẩng đầu nhìn về phía cây rìu lớn này, lông toàn thân tự động dựng đứng lên.

Cái rìu rời khỏi tay bác sĩ Trì, đây đối với Dương Tuyết và áo hoodie mà nói là một chuyện tốt. Trên tay bác sĩ Trì không có vũ khí, nhưng bọn họ còn có đạo cụ, hai người hợp lực hoàn toàn có thể chế phục bác sĩ Trì đang phát điên.

Nhan Ký Vân trốn ở bên trong tượng đồng không đi ra, cậu có thể nghe thấy tiếng đánh nhau của ba người, còn có đoạn đối thoại đứt quãng.

Bác sĩ Trì: "Các người đào bảo bối của tôi."

Áo hoodie: "Anh gϊếŧ người, tất nhiên phải chịu sự trừng phạt của pháp luật."

Bác sĩ Trì: "Tôi chỉ giải thoát cho họ thôi.”

Áo hoodie: "Tất cả họ đều là trẻ em!"

Bác sĩ Trì: "Thế giới này bẩn thỉu lại hỗn loạn, cha mẹ không yêu thương bọn họ, sau này bước lên xã hội tâm lý cũng sẽ méo mó, sớm rời khỏi thế giới này cũng là chuyện tốt. Bây giờ, mấy người phá hỏng chuyện tốt của tôi, tôi thấy hai người cũng rất thích hợp làm kho báu của tôi đấy.”

Mẹ kiếp, tên biếи ŧɦái chết tiệt!

Nhan Ký Vân từ khe hở nhìn thấy hai người chơi đang sử dụng đạo cụ, giá trị vũ lực của bác sĩ Trì không hề thấp, cùng hai người chơi đánh qua đánh lại một hồi lâu.

Nghe tiếng bọn họ đánh nhau, Nhan Ký Vân đang đoán xem bác sĩ giấu đôi mắt kia đi đâu.

Cuối cùng, bác sĩ Trì bị hai người chơi khuất phục và trói lại.

Bác sĩ Trì biếи ŧɦái thì biếи ŧɦái, nhưng hình như không có dụng cụ y tế thì giá trị vũ lực của anh ta cũng không bằng hai người chơi, nắm đấm Dương Tuyết rất cứng, đấm vào mặt bác sĩ.

Nhìn bác sĩ Trì ngã ầm trên mặt đất, mặt đầy máu, Nhan Ký Vân dùng móng vuốt che mặt, nhìn mà đau.

Nhan Ký Vân cho rằng Dương Tuyết và áo hoodie sẽ nhốt bác sĩ lại, nhưng cậu phát hiện hai người chỉ đưa bác sĩ Trì về phòng y tế của trường, sau đó cầm điện thoại trên bàn báo cảnh sát.

"..." Quy tắc sử dụng hợp lý phó bản trò chơi, phương thức giải quyết rất khoa học, học được rồi.

Hóa ra thế giới trò chơi giải quyết kẻ xấu cũng có thể đơn giản thô bạo như vậy.

Mười phút sau, cảnh sát xuất hiện và bác sĩ Trì bị bắt.

Bác sĩ Trì nhìn còng tay trên tay, cười nói với hai người chơi: "Tôi sẽ trở lại.”

Áo hoodie run rẩy một thân nổi da gà: "Cô có nghĩ anh ta là sói xám không? Bị cừu nhỏ đánh bại còn có thể trở về gây án.”

Dương Tuyết: "Lỡ như có thì sao? Đây là một trò chơi lấy cái ác làm gốc mà.”

[Nhiệm vụ nhánh “Bác sĩ Trì phát điên" hoàn thành, phần thưởng điểm tích lũy sẽ được phát ra sau khi phó bản kết thúc.]

Lại một lần nữa Nhan Ký Vân không cần cố gắng đạt được điểm tích lũy, lúc này cậu đã chạy về bếp sau của căng tin, nhanh hơn Dương Tuyết và áo hoodie một bước tìm về, cậu núp ở vị trí góc nhìn của Lý Mục Dương vừa vặn có thể nhìn thấy, cậu ta vừa mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy Nhan Ký Vân đang núp ở trong góc.

Tại thời điểm này, tiết học thứ hai của trường vào buổi chiều đã bắt đầu.

Cậu ta từ trên mặt đất đứng dậy, hoàn toàn không để ý tới Vương Miên, đi thẳng về phía mèo đen: "Vừng, bọn mình trở lại lớp học đi."

Vương Miên ngăn cản Lý Mục Dương đang sắp rời đi: "Chờ đã, Lý Mục Dương, cậu ở cùng một chỗ với tôi thì sẽ an toàn hơn.”

Lý Mục Dương lại không hiểu ý của Vương Miên: "Chú ơi, cháu phải trở lại lớp, buổi tối mẹ phải kiểm tra bài tập về nhà.”

Vương Miên nghĩ đến mẹ Lý trước đó đã bị bọn họ để ở trong phòng dụng cụ không biết hiện tại đã tỉnh lại hay chưa, chắc hẳn là sẽ không chạy mất đâu.

Lý Mục Dương ngồi xổm trên mặt đất nói với mèo đen: "Vừng, mày tìm một chỗ trốn trước, chờ tao học xong tiết học tiếp theo, chúng ta sẽ về nhà cùng nhau, được chứ?”

Nhan Ký Vân giống như một con mèo bình thường cọ cọ bên chân Lý Mục Dương một chút, tỏ vẻ cậu nghe hiểu.

Vương Miên hoàn toàn bị bỏ quên: "..."

Lý Mục Dương cứ như vậy rời khỏi bếp sau của căng tin, còn chuẩn xác tìm được cửa đi về phía lớp học của bọn họ, trong lớp cũng không có ai cảm thấy tò mò về sự biến mất của Lý Mục Dương.

Vương Miên tiếp tục giả làm bảo vệ đưa Lý Mục Dương đến tòa nhà giảng dạy, Dương Tuyết và áo hoodie vẫn đang xử lý chuyện bác sĩ Trì, còn chưa trở về.

Nhan Ký Vân thì tiếp tục chạy về phía sau tòa nhà, trên cây là địa điểm quan sát tốt nhất, lúc nào cậu có thể nhìn thấy tình trạng của Lý Mục Dương.

Tiết học cuối cùng cũng không có tình huống gì bất ngờ, Nhan Ký Vân nằm sấp trên cây nghe giáo viên giảng bài, sắp ngủ thϊếp đi.

"Các em, bài học hôm nay đến đây thôi, nhớ hoàn thành bài tập về nhà nha, tan học."

Lớp trưởng hét lên đứng dậy, cả lớp đứng dậy và hét lên: "Cảm ơn thầy ạ!"

Nhan Ký Vân cũng không nghe được giọng nói của Lý Mục Dương từ hơn bốn mươi học sinh, nghĩ đến việc cậu ta đã phẫu thuật, có thể lý giải vì sao cậu ta chỉ há miệng lại không lên tiếng.

Lý Mục Dương cũng giống như các bạn cùng lớp khác thu dọn cặp sách về nhà.

Các bạn cùng lớp khác đều đi cùng nhau, chỉ có cậu một mình mang theo cặp sách ra khỏi trường.

Những người chơi khác sau khi phát hiện không thể hạn chế hành động của Lý Mục Dương, bây giờ đều âm thầm bảo vệ cậu ta, cho đến khi ra khỏi cổng trường, người chơi âm thầm quan sát mới thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ là 4:35 chiều.

Trong khoảng thời gian buổi chiều này, giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương chỉ còn lại 45%, bởi vì Nhan Ký Vân đã gây họa cho phòng y tế của trường một trận, bác sĩ Trì không những chưa kịp xuống tay với Lý Mục Dương, mà giá trị sinh mạng của cậu ta cũng không tiếp tục giảm xuống nữa.

Cuối cùng cũng phải rời khỏi ngôi trường giống như muốn ăn thịt người này.

Bây giờ là năm giờ kém hai mươi phút, tối hôm qua tám giờ cậu tiến vào trò chơi, còn chưa tới bốn tiếng là trò chơi có thể kết thúc.

Còn lại hơn ba tiếng đồng hồ này, Nhan Ký Vân cảm thấy mình càng nên luôn bám sát Lý Mục Dương.

Tâm trạng mẹ Lý không tốt sẽ đánh Lý Mục Dương, cần phải chú ý điểm này, cậu không xác định được sau khi Lý Mục Dương trở về có xảy ra chuyện gì khác nữa hay không.

Nhan Ký Vân đi theo hướng học sinh ra khỏi cổng trường đuổi theo Lý Mục Dương.

Nếu đã có người chơi gặp qua cậu, biết cậu là mèo Lý Mục Dương nuôi, cũng không cần phải trốn tránh quá mức.

Ngoại trừ người chơi buổi sáng bị bảo vệ phát hiện trong phòng giám sát, tám người chơi khác đều đến đông đủ, bọn họ đồng loạt đi theo phía sau Lý Mục Dương, Nhan Ký Vân thì nhàn nhã đi theo bên cạnh Lý Mục Dương, khi thì nhảy lên tường ven đường, khi thì chui vào trong bụi cỏ tránh né xe cộ đang đến, cậu đi đường rất gian xảo.

Lý Mục Dương còn thỉnh thoảng nhìn Nhan Ký Vân có đuổi theo kịp hay không, toàn bộ quá trình đều đi trên vỉa hè an toàn, trên đường về nhà cũng không xảy ra sự cố bất ngờ nào không thể khống chế, ngay cả một con chó lẻn ra đường cái gây ra tại nạn xe cũng không ảnh hưởng đến Lý Mục Dương.

【 Kênh livestream 】

"Trước đây tôi muốn bỏ qua đoạn Lý Mục Dương tan học về nhà, vẫn cảm thấy không có gì đẹp mắt, cho đến khi mèo con xuất hiện, vậy mà giờ tôi lại được xem phim tài liệu ấm áp trong trò chơi phát sóng trực tiếp, nếu năm đó đi học tan học đều có mèo đi cùng, tôi nghĩ mỗi ngày tôi đều rất mong chờ để đi học."

"Thật ấm áp, ngay cả mỗi một lần có sự cố phát sinh cũng không hấp dẫn được tôi.”

"Những người chơi khác đúng là quá gà, đến bây giờ vẫn chưa phát hiện mèo con chính là người chơi, góc nhìn của Thượng Đế thật sự quá sung sướиɠ."

Những người chơi khác quả thật không phát hiện Nhan Ký Vân chính là mèo đen, ngoại trừ Nhan Ký Vân ra, người chơi còn chia làm hai phe, một phe là ba người Dương Tuyết, phe còn lại là người đàn ông đầu trọc và ba người chơi khác, trong đó anh Cường từng đi qua phòng giám sát cũng gia nhập với bọn họ, ba chọi năm, tổng cộng tám người.

Lộ trình hai mươi phút cuối cùng đến.

Hôm nay Lý Mục Dương rất vui vẻ, tuy rằng cậu ta không có bạn bè, nhưng cậu ta có Vừng làm bạn.

Trở về cư xa cần phải đi qua một trung tâm thương mại trước, đột nhiên Lý Mục Dương dừng bước, ba học sinh lớp lớn cùng trường đang chắn trước mặt cậu ta.

Trong đó có một cậu nhóc cao khoảng một mét sáu đang khoác tay lên vai Lý Mục Dương: "Lý Mục Dương, đi với bọn tao tới máy chơi game chơi đi.”

Lý Mục Dương lắc đầu từ chối: "Em không đi ạ.”

Cậu nhóc lớp lớn không quan tâm đến lời từ chối của Lý Mục Dương: "Không đi cũng được, vậy thì mày cho tụi này vay một ít tiền để chơi đi."

Lý Mục Dương lại lắc đầu, trong mắt có sự kháng cự: "Em không có tiền tiêu vặt ạ.”

Cậu nhóc đó bị từ chối hai lần, nên có hơi tức giận, lập tức túm lấy cặp sách của Lý Mục Dương, nhưng còn chưa động thủ, người chơi vẫn canh giữ bên cạnh đã ra tay, Dương Tuyết nhanh chóng quăng cậu nhóc đó sang một bên, cũng túm lấy cổ áo của đối phương rồi ấn lên tường đánh một trận.

"Bạn học nhỏ này, có ai nói cho nhóc không nên tùy tiện bắt nạt người khác hay không, nhóc bắt nạt người ta có một ngày nhóc cũng sẽ trở thành người bị bắt nạt, đạo lý này nhóc không hiểu sao?"

Ba học sinh lớp lớn thấy nhiều người lớn như vậy, một trong số đó còn giơ nắm đấm đe dọa cậu ta, bọn họ cũng là mềm nắn rắn buông, biết hoàn toàn đánh không lại bọn họ nên lập tức bỏ chạy.

Sinh viên lớp lớn sợ hãi nói: "Em hiểu, hiểu, chị ơi!”

Vương Miên nói: "Vậy có phải đơn giản hơn không.”

Vừa dứt lời, tất cả người chơi liền nghe thấy tiếng la hét của một người phụ nữ: "Lý Mục Dương, mày đứng ở chỗ này làm gì, còn không mau về nhà làm bài tập?”

Nhan Ký Vân ngay lập tức lay lay ống quần Lý Mục Dương, Lý Mục Dương cùng cậu bồi dưỡng tình cảm một ngày, nên hiểu được ý tứ của cậu, ngay lập tức kéo dây khóa cặp xách ra, để Nhan Ký Vân chui vào trong cặp sách của cậu ta.

Nhan Ký Vân từ trong khe hở của cặp xách nhìn thấy mẹ Lý đi ra từ trung tâm thương mại, trên tay cô ta đang xách đồ ăn mới mua.

Ba người Dương Tuyết đưa mắt nhìn nhau, mẹ Lý không phải bị bọn họ nhốt trong phòng dụng cụ thể dục rồi sao, sao thoạt như không có chuyện gì xảy ra vậy? Cô ta từ trường trở về khi nào?

Mặc kệ như thế nào, lúc này mẹ Lý có vẻ dịu dàng hào phóng, còn trò chuyện rất vui vẻ với các bà nội trợ khác.

Bà nội trợ: "Lần trước con tôi thi cũng không tệ lắm, toán học được 100 điểm, tôi sẽ cho hầm vịt với bia cho thằng bé bồi bổ."

Khuôn mặt mẹ Lý bắt đầu hơi vặn vẹo, cười ha hả nói: "Con trai tôi lần trước thi Ngữ Văn cũng đứng thứ nhất đấy?”

Bà nội trợ nhìn thoáng qua Lý Mục Dương đứng ở bên cạnh, che miệng cười cười, biểu tình kia rõ ràng là không tin: "Vậy à?”

Trong cư xá này, ai mà không biết chuyện trong nhà mẹ Lý, chuyện con trai cô ta có thành tích kém mọi người đều biết, mà mẹ Lý còn đang cố gắng che dấu, rõ ràng chết vì sĩ diện mà.

Mẹ Lý phát hiện mình nói dối bị phát hiện, có hơi xấu hổ, cô ta chào tạm biệt bà nội trợ vừa rồi xong thì túm lấy Lý Mục Dương đi về nhà, trên đường đến cư xá có rất nhiều đứa nhỏ đang vui vẻ tan học về nhà, trên mặt các bậc phụ huynh cũng lộ ra nụ cười tràn đầy vui vẻ, nên trong lòng cô ta càng không được cân bằng, ngoài miệng bắt đầu không khống chế được lẩm bẩm.

"Lý Mục Dương, tao bỏ công việc, từ chức ở nhà dạy dỗ mày, dạy mày đọc sách, nhưng mày chỉ mang đến sự xấu hổ cho tao.”

"Sao tao lại có một đứa con trai như mày? Tại sao mày không biết cách để trả ơn mẹ của mày!”

“Mày làm tao quá thất vọng!”

Lý Mục Dương bị cô ta kéo một cái, muốn thoát khỏi tay cô ta, nhưng sức lực của cô ta quá lớn, cậu ta căn bản không thể thoát khỏi sự khống chế của cô ta.

Những người chơi còn lại bắt đầu phát huy trình độ nhập vai của mình, lần lượt tiến lên ngăn lại, nhưng tất cả bọn họ đều bị mẹ Lý dọa lui.

"Có người cướp trẻ con!"

“Có ai không, cứu với!”

“Các người còn đυ.ng vào tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!”

Người chơi cũng không nghĩ tới mẹ Lý còn có thể làm ra hành động này, bây giờ chỗ này khắp nơi đều là người, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của bảo vệ cư xá lại đây.

Bảo vệ của cư xá rất nghiêm khắc, đuổi hết đám người đầu trọc động thủ với cô ta ra ngoài cư xá, đồng thời cũng cảnh giác với những gương mặt xa lạ, khiến cho ba người Dương Tuyết muốn lừa gạt đi vào cũng không được.

Người chơi không vào được cư xá, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ Lý lại một lần nữa kéo Lý Mục Dương về nhà. Cho dù ai cũng hiểu, sau khi mẹ Lý về nhà có thể sẽ ra tay nặng tay với Lý Mục Dương, đoán chừng sinh mạng của Lý Mục Dương sẽ lại giảm xuống, hiện tại người chơi chỉ có thể nghĩ cách để tiến vào khu cư xá đang được quản lý nghiêm ngặt một lần nữa.

Chỉ có Nhan Ký Vân lại thuận lợi đi vào tiểu khu, cậu yên lặng nằm trong cặp sách của Lý Mục Dương.

Chỉ là bọn họ vừa ra khỏi thang máy, cậu liền cảm giác mùi trong lối đi không thích hợp, cực kỳ gay mũi.

Nhan Ký Vân liên tục suy nghĩ, nghĩ đến vài loại khả năng, cậu dứt khoát nhảy từ trong túi của Lý Mục Dương ra, chui vào cầu thang bên cạnh.

Lý Mục Dương thấy mèo đen chạy lên cầu thang, cậu ta vội vàng đuổi theo: "Vừng, mày đi đâu, mau trở về.”

Mẹ Lý sắp mở cửa nhà mắng: "Con mèo chó chết.”

Cô ta ném thức ăn trong tay xuống, đuổi theo Lý Mục Dương.