Chương 2: Chuyển dời sự chú ý

Mặc dù Nhan Ký Vân đang ở hình dạng là một con mèo đen, nhưng cũng không ảnh hưởng đến thao tác của cậu đối với hệ thống, không cần ngón tay hoặc giọng nói, chỉ cần khống chế trong đầu là được.

Từ đó có thể thấy, trò chơi mà cậu tiến vào chơi chắc chắn không phải là sản phẩm của thế giới bọn họ, nếu không sẽ không xảy ra trường hợp bất khả kháng, vì cậu căn bản không có cách nào rời đi.

Căn cứ vào những manh mối trước mắt, cậu biết nhân vật mục tiêu của mình là cậu bé tên Lý Mục Dương.

Thời gian phó bản giới hạn trong 24 giờ, thời gian cậu vào trò chơi là khoảng tám giờ tối, tối mai vào giờ này trò chơi sẽ kết thúc.

Dựa theo tên phó bản trò chơi nhắc nhở là "Tan học về nhà", có nghĩa là tối nay cậu phải ở đây một đêm, ngày mai Lý Mục Dương sẽ đi học.

Theo quy luật của trường tiểu học, lớp học bắt đầu vào 8h20 sáng và tan học lúc 4h30 chiều.

Nếu cậu không đoán sai, chỉ cần trước tám giờ tối mai bảo vệ được giá trị sinh mạng của Lý Mục Dương là có thể thông qua phó bản trò chơi.

Nếu như phó bản trò chơi cho cậu vào sớm đến như vậy, thì nhiệm vụ cũng không chỉ đơn giản là bảo vệ cậu ta tan học mà thôi, trong thời gian này có thể sẽ phát sinh những sự kiện nào khác.

Bây giờ đến giờ ngủ của Lý Mục Dương, Nhan Ký Vân bị cậu ta ôm vào phòng ngủ, cậu yên lặng nhìn đứa nhỏ tự mình đắp chăn ngủ, trên mặt sưng đỏ cũng không có bôi thuốc.

Nhan Ký Vân có thể đối mặt với sống chết, nhưng không nhìn được cảnh người mẹ ruột xuống tay ác độc với đứa con của mình, hình ảnh ngược đãi này quá mức tàn nhẫn, từng phút từng phút chỉ muốn báo cảnh sát.

Cậu ghé tai vào phòng ngủ Lý Mục Dương nghe động tĩnh bên ngoài, đợi đến khi đôi vợ chồng bạo lực cộng thêm máu lạnh không có cảm giác kia tắt TV vào phòng ngủ, Nhan Ký Vân mới lặng lẽ lẻn ra khỏi phòng khách, cậu lục lọi tìm hộp thuốc, không có bất kỳ khó khăn gì, cậu tìm được một ống thuốc mỡ giảm sưng.

Nhan Ký Vân ngậm thuốc mỡ nhảy lên giường, ném thuốc lên gối Lý Mục Dương, thấy đứa nhỏ không phản ứng, cậu lại dùng chân trước giẫm lên vai cậu ta.

Đương nhiên Lý Mục Dương không ngủ, cậu ta chỉ nhẫn nhịn cơn đau trên mặt, đồng nghĩa cũng biết động tác của mèo đen.

Cậu ta nhìn thấy thuốc mỡ Nhan Ký Vân Ngậm tới, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Là, cho, tao sao?"

Mèo đen cao quý lạnh lùng nằm sấp bên gối của mình, đôi mắt màu xanh lá cây nhạt khá rõ ràng trong căn phòng tối.

Lý Mục Dương mở thuốc mỡ ra bôi thuốc cho mình từng chút một, cậu ta như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng Nhan Ký Vân, cậu ta đạt được thỏa mãn cực lớn, bắt đầu đi ngủ.

Nhân vật chính của phó bản có thể bình yên đi ngủ, nhưng Nhan Ký Vân vẫn không quên đây là trò chơi, hơn nữa căn cứ theo hệ thống nhắc nhở, đây là một trò chơi cực kỳ nguy hiểm, một chút cũng không thể thả lỏng, toàn thân cậu vẫn duy trì tư thế cảnh giác cao độ. Hô hấp của Lý Mục Dương dần dần vững vàng, Nhan Ký Vân nhảy lên giá sách nằm úp sấp, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe âm thanh xung quanh, để dễ dàng ứng phó với tất cả tình huống tiếp theo.

Trong cùng một khoảng thời gian, ba người chơi cùng lúc tiến vào trò chơi với Nhan Ký Vân hiện đang ngồi xổm ở dưới lầu của cư xá, còn không ngừng tìm cách tránh né nhân viên an ninh của cư xá đang tuần tra ban đêm.

Thanh niên áo hoodie thấy có hơi lo lắng: "Chẳng lẽ chúng ta phải đợi đến sáng mai Lý Mục Dương rời giường đi học?”

Cô gái tóc ngắn: "Không phải nhắc nhở chúng ta ngày mai hộ tống Lý Mục Dương về nhà an toàn sao? Tất nhiên là phải đợi cho đến khi cậu ta đi học."

Người đàn ông tóc đỏ bình tĩnh đặt câu hỏi: "Nếu cậu ta chết trước khi đi học thì sao?"

Cô gái tóc ngắn đọc thông tin của phó bản: "Hiện tại giá trị sinh mạng vẫn còn 90%."

Thanh niên áo hoodie hăng hái nói: "Cậu ấy làm bài tập về nhà liền tiêu hao 10%, ai biết được đêm nay HP của cậu ấy có giảm xuống hay không? Chúng ta phải bảo vệ cậu ta.”

Cô gái tóc ngắn: "Chúng ta chỉ cần hộ tống cậu ta về nhà an toàn là được." Ngay cả thanh niên áo hoodie và người đàn ông tóc đỏ cũng cảm thấy điều này cũng hợp lý.

Đang nói, bên cạnh bãi cỏ bọn họ ngồi xổm rơi xuống một cái quạt nhỏ!

Ba người sợ tới mức dịch chuyển về phía tường bên cạnh.

Người đàn ông tóc đỏ kinh hãi chưa bình tĩnh lại vỗ ngực: "Mẹ kiếp, cái tên thiếu đạo đức nào lại ném vật trên cao xuống vậy, nếu đứng bên cạnh thêm năm cm, chúng ta sẽ chết hết rồi!”

Thanh niên áo hoodie ngẩng đầu nhìn lên, phòng ngủ chính của phòng 6002 đang sáng đèn, tiếng người phụ nữ la hét mắng to vang lên.

Anh ta nói: "Là cha mẹ Lý Mục Dương cãi nhau.”

Người đàn ông tóc đỏ: "Theo lẽ thường mà nói, cha mẹ cãi nhau thường sẽ ảnh hưởng đến con cái, không phải chúng ta nên giả vờ là nhân viên quản lý rồi lên xem tình hình sao?”

Cô gái tóc ngắn: "Nhưng giá trị sinh mạng của Lý Mục Dương đang ổn định.”

Trong lúc nói chuyện, trên lầu lại truyền đến tiếng lạch cạch thật lớn, một cái nồi sắt từ trên lầu bay xuống lầu, tiếp theo lại là một loạt giấy vệ sinh, tiếp theo là một cái gối ôm.

Cô gái tóc ngắn than thở: "Người phụ nữ này thực sự rất có sức lực."

Mà lúc này trong phòng livestream [Tôi muốn làm người] là cả một biển trời hài hước.

Dựa theo diễn biến của kịch bản, mẹ Lý Mục Dương vì phát hiện tin tức mập mờ của chồng và đồng nghiệp nữ, lập tức ầm ĩ một trận, ba Lý chạy đến thư phòng đóng cửa chơi trò chơi, mẹ Lý không có biện pháp tiếp tục phát tiết cảm xúc phẫn nộ của bà với ba Lý, khi bà tức giận không được như ý sẽ đánh đứa con trai đang ngủ một trận, tất cả lửa giận đều phát tiết lên người Lý Mục Dương, nếu người chơi không kịp đến cứu người, giá trị sinh mạng của Lý Mục Dương sẽ giảm xuống còn 70%.

Trên cơ bản tất cả người chơi giai đoạn trước đều đợi lúc giá trị sinh mạng của Lý Mục Dương giảm xuống còn 70% mới có thể dùng thân phận khác đến giải cứu Lý Mục Dương, có người chơi sẽ lấy người của hiệp hội bảo vệ hội phụ nữ mang cậu ta đi, có người lấy thân phận quản lý đến nhà, cũng có người ngồi xổm ở ngoài cửa một đêm, nếu mẹ Lý lại đánh đứa nhỏ, bọn họ sẽ dùng phương thức nhanh nhất phá cửa mà vào bảo vệ nhân vật chính.

Mà lần này người chơi khác cũng không nhận được cảnh báo giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương giảm xuống còn 70%.

Thì ra vừa rồi, từ lúc vợ chồng Lý thị bắt đầu cãi nhau rồi đập đồ, Nhan Ký Vân vẫn ngồi xổm trên giá sách đã có động tác, cậu nhảy đến trên giường Lý Mục Dương đánh thức cậu ta dậy, cũng ý bảo cậu ta trốn dưới gầm giường, ngay từ đầu Lý Mục Dương vẫn còn rất mê mang, mãi đến khi Nhan Ký Vân ở dưới gầm giường ra vào ra vào hai lần, Lý Mục Dương mới hiểu được ý của cậu, cũng nghe theo cậu chui vào dưới gầm giường.

Dựa theo suy đoán của Nhan Ký Vân, sau khi người phụ nữ không thể làm gì với chồng, cơn tức giận không trút ra được, chắc chắn sẽ tìm Lý Mục Dương gây phiền toái, kẻ yếu đuối chỉ biết khi dễ người yếu hơn bọn họ.

Quả nhiên, người phụ nữ tức giận xông vào phòng Lý Mục Dương, thật ra người phụ nữ vẫn còn trẻ, hơn ba mươi tuổi, giữ gìn rất thỏa đáng, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại vì tức giận mà vặn vẹo, trở nên xấu xí không chịu nổi, giận chó đánh mèo là biểu hiện nhu nhược nhất.

Nhan Ký Vân và Lý Mục Dương nằm sấp dưới gầm giường, Lý Mục Dương một tay khoác lên lưng cậu.

Lý Mục Dương đã sớm quen với việc cha mẹ cậu ta cãi nhau, cậu ta tuổi còn nhỏ không thể chống lại sức mạnh của người lớn, mỗi lần đều chỉ có thể bị động bị đánh, trước kia từng tránh thoát, nhưng trốn cũng vô dụng, chỉ biết là hậu quả sẽ bị đánh càng mạnh hơn, sự tức giận của người phụ nữ cũng sẽ càng lớn.

Lúc này, người phụ nữ trong cơn giận dữ bắt đầu dùng những lời lẽ nhục mạ Lý Mục Dương.

"Lý Mục Dương, mày trốn cái gì, ra đây cho tao! Lúc trước táo không nên sinh mày ra, mày giống như cha mày là đồ phế vật, đi ra cho tao rồi sẽ cho mày ngủ ngon, đừng nghĩ rằng tao không biết mày đang trốn!"

“Được, mày không đi ra, đừng ép tao kéo mày ra ngoài."

Cô ta mở tủ quần áo ra, không tìm được người, chân xoay người về phía gầm giường, cô ta tới gần, cũng khom người xuống, một khuôn mặt không biết xấu hổ thật lớn bị đảo ngược đột nhiên xuất hiện trước mắt Nhan Ký Vân.

Mẹ kiếp, thật khủng khϊếp!

Nhan Ký Vân đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng trái lại là bị dọa sợ, cùng lúc đó, người phụ nữ cũng bị một đôi mắt màu xanh nhạt trong bóng tối làm cho giật nảy mình.

“Lý Mục Dương, mày sinh ra cũng giống như ba mày muốn đối nghịch với tao, mày lại dám để cho con súc sinh này cố ý dọa tao!”

Cô ta đưa tay muốn kéo chân Lý Mục Dương kéo cậu ta ra, nhưng tay cô ta còn chưa chạm vào Lý Mục Dương, đã bị Nhan Ký Vân cào lên cổ tay cô ta, tạo ra ba vết máu thật dài.

Người phụ nữ bị đau ở cổ tay nên càng tức giận hơn.

Đương nhiên, lực chú ý của nàng ở trên người Lý Mục Dương cũng bị Nhan Ký Vân dời đi!

"Tiểu súc sinh, ra đây cho tao! Xem tao đánh chết mày thế nào!”

Mục đích của Nhan Ký Vân là không thể để cho người phụ nữ bạo lực với đứa nhỏ, cậu chui ra từ gầm giường rồi chạy ra ngoài, người phụ nữ cực kỳ tức giận buông tha suy nghĩ đánh đập Lý Mục Dương, ngược lại đuổi theo con mèo đen vừa chạy ra khỏi gầm giường!

Đáng ghét, hôm nay cô ta chắc chắn phải bắt được con súc sinh này, rồi trừng phạt nó thật nặng!

Chắc chắn sẽ ném nó từ trên lầu xuống cho nó té chết.

Mà lúc này Nhan Ký Vân chạy đến phòng khách, lúc trước cậu đã đánh giá qua không gian hít thở không thông này.

Ngôi nhà khoảng 120 mét vuông, bây giờ có thể nhìn thấy ba phòng ngủ và hai phòng khách, một nhà bếp và một phòng tắm.

Chủ nhân của ngôi nhà này tính tình quá mức nóng nảy, phòng khách hỗn loạn không chịu nổi, khắp nơi đều chất đống hộp chuyển phát nhanh chưa tháo rời, quần áo vứt khắp nơi, trên bàn còn bày bữa tối chưa ăn hôm nay, trong phòng còn lộ ra một mùi hôi thối, là bay ra từ phòng bếp, có thể thấy được, chủ nhân của ngôi nhà này đã một khoảng thời gian không dọn dẹp rác thải nhà bếp, nói tóm lại, nhà này bẩn không chịu nổi.

Một số người trông rất hào nhoáng khi họ ở bên ngoài, nhưng trong ngôi nhà của họ lại vô cùng bẩn thỉu.

Trong một căn phòng lộn xộn như vậy, tuy rằng mùi khó ngửi kí©h thí©ɧ vị giác vô cùng mẫn cảm của Nhan Ký Vân, nhưng cũng đủ để cậu trốn tránh, cậu luôn nhờ nó để thường xuyên chơi trò trốn tìm ở nhà cùng với con sen, nếu không cậu ta cũng sẽ không thể phát hiện ra vị trí của cậu một cách nhanh chóng.

Nhan Ký Vân nhảy lên đống hộp chuyển phát nhanh đang chất thành núi, người phụ nữ xông tới, nhìn như cô ta chỉ cần đưa tay lên là có thể bắt được Nhan Ký Vân, cô ta nhào về phía Nhan Ký Vân, vì thân hình không đứng vững, tay vịn vào hộp chuyển phát nhanh, hộp chuyển phát nhanh đổ đầy xuống đất, rơi tán loạn xuống sàn nhà. Nhan Ký Vân lại nhảy lên bàn ăn, người phụ nữ lần nữa xoay người nhào tới bàn ăn, nửa người cô ta nện trên mặt bàn, phát ra tiếng vang lớn, tóc buộc lên đều tán loạn bay lên, giống như một bà già điên.

Người phụ nữ nổi giận, sớm đã quên đi ý định ban đầu của mình.

Mà lúc này Nhan Ký Vân sớm đã chiếm cứ vị trí cao, cậu nhảy lên thanh gỗ trên tường phòng khách dùng để đặt đồ trang trí nhô ra ngoài, ngồi xổm ở bên trên cao ngạo lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ phía dưới.

Nhưng người phụ nữ ngang ngược đó cũng không dễ đối phó, cô ta nhất định phải bắt được mèo đen trêu chọc mình!

“Con súc sinh đáng ghét!”

Trong tay cô ta có cái gì liền ném cái đó về phía Nhan Ký Vân, bắt buộc phải bắt nó xuống!

Gối ôm, tách trà, trái cây!

Nhan Ký Vân tránh trái né phải, từ trên kệ nhảy lên nóc tủ rượu, lại linh hoạt chui vào dưới sô pha.

Ghế sofa hình chữ L, hai cái ghế sofa được nối liền, người phụ nữ không biết nên bắt đầu từ đâu, trong nháy mắt mê mang: "..."

[Kênh livestream ]

"Ha ha ha ha ha, má nó, lần đầu tiên tôi nhìn thấy phó bản này đi theo kiểu này!"

"Những streamer khác lúc này còn đang thương lượng ở phía dưới lầu, mà mèo con đã đùa giỡn nữ chủ nhân! Đúng là tinh ranh, yêu streamer mèo con quá đi!"

“Mẹ Lý không ổn rồi, tôi còn tưởng sẽ nhìn thấy cảnh cô ta tự tay xé xác mèo con chứ, thất vọng quá đi."

"Ha ha ha, lúc streamer mèo chui vào sô pha, mẹ Lý còn trợn tròn mắt, không nghĩ tới ghế sô pha lại là một BUG."

"Tôi đột nhiên có hơi đau lòng cho mẹ Lý, giống như nhìn thấy cảnh bản thân mình nuôi thú cưng vậy."

"Thưởng cho mèo này, mèo con hãy tự mình mua thêm chút đồ hộp bổ sung nha, tôi thật sự rất chờ mong đó."

Bầu không khí trong lúc phòng livestream có náo nhiệt đến đâu cũng không ảnh hưởng đến Nhan Ký Vân, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể trì hoãn một chút.

Cậu ngồi xổm ở dưới sô pha, mới nghỉ ngơi một lát, vừa nghĩ ở đây có lẽ là an toàn rồi.

Đột nhiên, ánh sáng xuất hiện trong tầm mắt của mình, cậu vẫn là đánh giá thấp sự cố chấp của người phụ nữ này rồi.

Cô ta nhấc một khúc ghế sofa bên trái bằng tay không, rồi phát ra tiếng cười khủng bố gian ác: "Súc sinh, tao coi mày chạy đi đâu!"