Chương 10: Miệng đối miệng mớm sữa bò.

Cô choàng mở mắt, đập vào mắt là trần nhà màu xám trắng, ánh sáng hắt từ cửa kính chiếu vào trong, tiếng chim hót ríu rít chào ngày mới, có vẻ như bây giờ là sáng sớm.

Chúc Ninh Ninh giật giật cổ tay, xích sắt cọ xát phát ra tiếng kim loại thanh thúy. Cô giãy giụa ngồi dậy, ngơ ngác nhìn dây xích phát ngốc.

Cô vẫn bị giam cầm.

Hiển nhiên là Liễu Đường đã tranh thủ lúc cô ngủ mà dọn vài thứ vào đây. Phía trên tủ lạnh nhỏ để một cái lò vi ba, bên cạnh nhiều thêm một chiếc bàn tròn, còn có ghế dựa. Trên bàn bày chén đũa và ly nước. Màng bọc thực phẩm phủ hơi nóng, không nhìn rõ bên trong đựng thứ gì. Trên tường dán một tờ giấy note màu vàng, Chúc Ninh Ninh lấy xuống xem, là Liễu Đường để lại. Chữ của cậu cũng đẹp như gương mặt của cậu vậy: “Chào buổi sáng cộ nhé, cô nhớ ăn sáng nhé. Nếu nguội rồi thì có thể dùng lò vi ba hâm nóng lại một chút. Có đồ ăn nào mà cô không thích thì ghi lại, giữa trưa nói cho em biết.”

Nhìn ý này là không muốn thả cô đi. Chúc Ninh Ninh nhìn mấy lần, vo tờ giấy note thành một cục ném đại vào một góc. Cô có chút không hiểu được rốt cuộc là Liễu Đường đang nghĩ gì vậy.

Bắt cóc cô hiển nhiên không phải vì để cướp đoạt tài sản. Cô chỉ nghĩ tới mỗi một chuyện là sắc dục. Nhưng hôm qua đến bước cuối cùng cậu lại không cắm vào, chỉ vừa hôn cô vừa tự tuốt.

Hình như cậu rất thích liếʍ cô, liếʍ nước mắt, liếʍ nước bọt, liếʍ mồ hôi, liếʍ dâʍ ŧᏂủy̠. Đầu lưỡi của cậu rất nóng bỏng, mỗi cô liếʍ qua giống như bốc lửa, vừa nóng vừa tê dại…

Nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, cảm giác tê sót lại lẳng lặng chui ra từ trong huyệt nhỏ. Chúc Ninh Ninh thực phục mình, đỏ mặt chạy vào phòng tắm, quyết định tắm một cái.

Xích sắt rất nặng, gội đầu cũng biến thành một việc rất tốn sức. Vì để mình mất ít sức hơn, Chúc Ninh Ninh chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất gội.

Dầu gội có mùi đào, giống với mùi ngày thừng cô hay dùng. Bọt biển ngọt ngào thêm cả mùi sắt biến mất trên gạch sứ màu vàng nhạt. Chúc Ninh Ninh ngửi thôi mà có chút buồn nôn. Cô nhanh chóng xả sạch nước rồi bọc khăn tắm ra khỏi phòng.

Cô ngồi trên giường, ôm lấy đầu gối suy nghĩ miên man. Hôm nay là ngày đi làm, cô không lên lớp, cũng không xin nghỉ, đồng nghiệp sẽ chú ý tới việc cô mất tích sao? Sẽ giúp đỡ báo nguy sao?

Sau khi báo nguy rồi Liễu Đường sẽ bị bắt lại sao? Cậu còn trẻ như vậy, còn chưa thi đại học nữa, làm ra chuyện như thế này, tiền đồ xem như hủy hoàn toàn rồi. Nhưng tại sao cậu lại muốn làm ra chuyện như thế này chứ.

Nếu cậu thích cô thì có thể theo đuổi cô như trai gái bình thường mà, đâu cần phải làm ra chuyện cực đoan như thế. Bây giờ cậu nhốt cô lại, là đơn thuần muốn quan hệ tìиɧ ɖu͙© với cô thôi hay là có sắp xếp khác? Cô sẽ chết ở chỗ này sao?

Sau khi cô chết rồi, tiền cô nợ người ta thì phải làm sao đây? Có phải không cần trả nữa không? Nhưng những người cho cô mượn tiền đều là thân thích biết rõ gốc gác, trong nhà cũng không giàu có gì. Nếu không có số tiền này, họ phải làm sao giờ?

Cô đi tới trước bàn, nhẹ nhàng chạm vào đĩa đồ ăn. Hình như vẫn còn hơi ấm. Một ngày rồi cô chưa ăn cơm, đói đến mức hốt hoảng. Nhưng cô lại do dự, cuối cùng vẫn không ăn.

Cô bắt đầu sợ hãi, bắt đầu khủng hoảng. Căn phòng trống trải bắt đầu quay cuồng trước mắt cô, đột nhiên hóa thành nghĩa địa chôn cất cô. Cô sợ cô lại ăn phải thuốc mê, trong lúc ngủ mơ bị người mổ bụng. Liễu Đường nâng quả tim máu chảy đầm đìa cười hì hì với cô. Cậu nói: “Chào buổi sáng cô nhé, cô nhìn này, trái tim cô vẫn còn đang đập này.”

Cô đói rã rời, cuộn mình ngồi trong góc, chẳng mấy chốc lại mê man, đến cả tiếng mở cửa cũng không nghe thấy.

“Cô ơi? Sao cô lại ngủ ở đây?”

Liễu Đường vẫn còn mặc đồng phục học sinh, bước nhanh tới trước mặt Chúc Ninh Ninh. Cậu dễ dàng bế cô lên giường như trở bàn tay, dùng mu bàn tay chạm vào trán cô, nhìn chén đũa trên bàn, nhíu nhíu mày.

“Cô sốt rồi..” Giọng nói của cậu trầm hơn ngày thường một chút, dường như hơi tức giận: “Tại sao lại không ăn cơm đàng hoàng?”

Chúc Ninh Ninh mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Tôi không ăn…”

“Tại sao?” Liễu Đường lại hỏi: “Cô không thích đồ ăn này thì có thể nói với em, em lại làm món khác.”

“Tôi không ăn… đồ cậu làm…” Chúc Ninh Ninh nói, hai tay còn đẩy cậu ra.

“Sợ em hạ độc? Hay là chán ghét em?” Liễu Đường giữ chặt cô tay tinh tế của cô, nơi đó yếu ớt tưởng chừng như nắm mạnh một cái sẽ gãy nát. Lúc cô ngủ còn đỡ, giờ tỉnh lại phát hiện đầu đau như búa bổ, giống như ai đang cầm khoan điện mà khoan trong đầu cô. Chúc Ninh Ninh không muốn trả lời, chỉ muốn trốn vào chăn ngủ.

Liễu Đường nhìn cô, không nói gì.

Cậu xuống giường, lấy một hộp sữa bò trong tủ lạnh đổ ra ly, bỏ vào lò vi ba hâm nóng nửa phút. Cậu dùng môi nếm thử độ âm, bưng ly tới mép giường, nâng Chúc Ninh Ninh dậy, giọng nói khôi phục vẻ dịu dàng như cũ: “Cô uống chút sữa đi, lót dạ.”

“Không cần…… Không cần……”

Chúc Ninh Ninh không chịu phối hợp, giãy giụa muốn trốn.

Liễu Đường nói một câu nghe lời, để cái ly tới bên miệng cô, thử vài lần vẫn thất bại.

Cậu cầm ly sữa nhìn người trong ngực, cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nghĩ nghĩ, cậu tự uống một ngụm sữa nhỏ, giữ đầu Chúc Ninh Ninh lại, dùng đầu lưỡi cậy khớp hàm cô ra, mớm sữa bò sang.