Chương 4

Tiết tự học buổi sáng kết thúc, bạn thân kiêm hàng xóm cùng khu của Khánh Đễ, Đàm Viên Viên chạy từ đầu lớp xuống cuối lớp, đặt mông xuống ghế bên cạnh Khánh Đễ, thần bí nhìn xung quanh một vòng rồi áp sát lại gần Khánh Đễ.

"Khánh Đễ." Cô ấy gọi một tiếng, lập tức nhận ra Diêu Cảnh Trình ở hàng trước đã ngẩng đầu lên, rõ ràng là đang nghe trộm. Cô ấy cầm túi bút bên cạnh Khánh Đễ gõ vào gáy Diêu Cảnh Trình: "Diêu Cảnh Trình, hôm qua tôi bị cảm nên xin nghỉ, cậu nhân lúc tôi không đi học bắt nạt người khác đúng không?"

Diêu Cảnh Trình sờ gáy, quay lại nói: "Hôm nay tôi động gì tới cậu à? Lại còn ra tay giúp người khác?"

"Đừng tưởng cậu là bá vương Nhất Trung mà cô đây sợ cậu." Đàm Viên Viên tiếp tục cầm túi bút gõ đầu cậu ta: "Ra chơi thì cậu ra ngoài chơi đi, ở đây nghe trộm làm gì? Tôi mượn Khánh Đễ băng vệ sinh, cậu cũng muốn biết sao?"

Diêu Cảnh Trình đột nhiên đứng dậy, ngượng ngùng mắng: "Cậu... y như mấy bà già, không chịu nổi cậu nữa mà." Nói xong, cậu ta đá ghế bên cạnh, đi ra ngoài.

Khánh Đễ mím môi cười, đợi cậu ta đi xa rồi mới hỏi Đàm Viên Viên: "Lại có chuyện gì sao?"

Đàm Viên Viên cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó thần bí moi từ trong túi ra một đống đồ, đưa từ dưới gầm bàn cho Khánh Đễ: "Lần này không chỉ có giấy gửi tiền, còn có một bức thư nữa, cậu tự xem đi. Tớ ra ngoài mua bữa sáng, sáng dậy muộn còn chưa kịp ăn đây, đói chết mất."

Khánh Đễ gật đầu, không đợi Đàm Viên Viên đứng dậy, cô đã không đợi được, mở thư trong tay ra. Đàm Viên Viên rất cẩn thận, cô ấy dùng một phong bì màu hồng nhạt để đựng một tờ giấy gửi tiền và một bức thư.

Cô nhìn kỹ con số trên giấy gửi tiền, trong lòng vô cùng sung sướиɠ, sau khi xác nhận không sai sót gì, cô cất nó vào ngăn bàn của mình, sau đó bắt đầu đọc thư.

Bức thư được gửi từ một biên tập viên của tòa soạn.

Từ năm lớp 9 cô đã bắt đầu gửi bài cho báo thiếu niên, hơn một năm nay, có những bài bị trả lại, cũng có những bài được chọn, bất luận thế nào, đây cũng là niềm vui nhỏ bé không cho người khác biết, vô cùng quý báu của cô. Ngoại trừ nhờ Đàm Viên Viên chuyển đồ giúp ra, không ai biết chuyện này.

Lần trước khi gửi bài, trong nhà lại có chuyện. Nửa đêm cô vẫn nghe thấy tiếng chửi bới của bố và tiếng khóc thút thít của mẹ ở phòng bên cạnh, cô lặng lẽ bò dậy, bật đèn lên viết bài.

Cô thường tưởng tượng thế gian có một đấng tối cao, vĩ đại, cô có thể viết cho đối phương mọi phiền não, oán giận, những điều không thể cho người khác biết, những kỳ vọng và ước mơ khó hoàn thành của mình cho đối phương. Cô không ép ai có thể cho cô đáp án cuối cùng, cô chỉ cần tưởng tượng có người đang cười dịu dàng, nhẫn nại nghe cô không ngừng tâm sự mà thôi.

Giống như người cô đã từng gặp một lần những không bao giờ gặp lại được nữa năm mười ba tuổi.

Tối đó cũng giống như bao tối khác, cô múa bút thành văn, cả bài viết đều là sự tự phủ nhận mình. Ngày hôm sau, khi tới bưu điện gửi bài, cô nhất thời kích động nên đã gửi luôn cả bài viết đó đi.

Có thể nhận được thư hồi đáp của chị Châu biên tập khiến Khánh Đễ rất kinh ngạc.

Trong thư chị ấy khen ngợi cô, sau đó là những lời an ủi, cuối cùng còn động viên cô đừng nghĩ nhiều quá, nhiệm vụ của học sinh là học tập thật tót. Cuối thư chị ấy đã dùng lời của Kahlil Gibran để trả lời câu hỏi "Niềm vui là gì" trong thư của cô: "Niềm vui của bạn là bi thương đã bị bạn che giấu, ngay cả đáy giếng tràn ngập niềm vui cũng thường chứa đầy nước mắt của bạn. Vết sẹo của bi thương khắc càng sâu trên người bạn, bạn càng có thể cảm nhận được nhiều niềm vui hơn..."

Khánh Đế lặng lẽ đọc từng câu từng chữ xong, thầm nói: Cảm ơn chị.

"Thư tình hả?" Đầu Diêu Cảnh Trình đột nhiên xuất hiện trước mặt cô: "Tớ biết ngay Đàm Viên Viên thần bí thế chẳng có chuyện gì tốt mà. Ai viết đấy? Lấy ra tớ giám định cho cậu!"

"Không phải thư tình, đừng lắm chuyện." Thấy Diêu Cảnh Trình cười đưa tay ra muốn giành lấy, Khánh Đễ đưa tay ra cản lại, cuống cuồng nhét bức thư vào ngăn bàn, sầm mặt nói: "Cậu tò mò cái gì? Thư tình gì chứ? Con mắt nào của cậu nhìn thấy?"

Diêu Cảnh Trình nhìn cô chằm chằm một lúc lâu mà không nói gì, dường như đang xem lời cô nói là thật hay giả. Tiếng chuông vào học kịp thời vang lên, Khánh Đễ cười như không cười, cứng mặt nhắc nhở cậu ta: "Vào lớp rồi, cậu về chỗ đi."

Cậu ta cắn răng: "Được, Thẩm Khánh Đễ, đừng để tôi phát hiện ra tên nhóc đó là ai."

Khánh Đễ không dám rời khỏi bức thư đó nửa bước, cô cất nó trong túi quần nguyên ngày, lẩn tránh vô số trò quấy rối của Diêu Cảnh Trình, ới lúc tan học về nhà cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ cô vẫn còn đang bận bịu trong bếp, hiếm lắm bà mới cười với cô, nói: "Ái Đễ đâu? Ngày mai là đông chí rồi, cậu con cũng tới đây, hôm tay mẹ mua nhiều đồ lắm, đợi lát ăn xong con sắp xếp cho mẹ. Ấy, Khánh Đễ, tay con không động vào nước được, mẹ quên mất."

"Ái Đễ nói có bạn học tìm nó nên về muộn. Mẹ, tay con không sao." Trên thực tế, Ái Đễ đã lái xe đưa cô về nhà rồi chuồn đi mất, nói là tới lớp guitar đó đăng ký, nhận mặt.

Buổi trưa cô đã tới bưu điện lấy tiền, vào phòng, cô lấy tờ tiền có mệnh giá lớn và tiền lẻ trong túi áo ra, vén ga giường lên, lấy một hộp giày cũ kỹ ra.

Cô không có nhiều tiền tiêu vặt, muốn có tiền phải xem tâm trạng của bố. Mẹ cô là nội trợ, cả đời không có việc làm, tiền lo cho việc nhà lấy từ chỗ bố còn không đủ. Thi thoảng Ái Đễ còn có thể nịnh nọt bố mẹ xin chút tiền, cô không mồm miệng ngọt xớt như cô ấy, sau khi hiểu chuyện đã có kế hoạch của riêng mình, có thể tiết kiệm được bao nhiêu cô gần như đều giấu vào hộp giày, cộng thêm tiền bài viết hơn một năm nay, số tiền này cũng khá ổn đối với cô.

Cô mở hộp giày ra, đột nhiên ngây ngốc.

Trước đây cô thường kẹp giữa đống tiền giấy một chiếc lá hòe nhỏ, hơn nữa còn để lộ ra một góc. Nhưng lần này mở ra, lá cây vẫn còn, nhưng thứ lộ ra trong đống tiền lại là cuống lá. Cô đếm lại, còn lại chín tờ mệnh giá lớn, thiếu mất ba trăm.

Bố không vào phòng của bọn cô, vừa nãy mẹ nói chuyện cũng không có điểm gì bất thường, chỉ có Ái Đễ...

"Mẹ, con đi tìm Ái Đễ." Cô lập tức đưng dậy, xông ra khỏi phòng.

Theo lời Ái Đễ nói, lớp guitar đó ở trong tiệm nhạc cũ cạnh tiệm net cô ấy thường đi. Khánh Đễ hỏi nhân viên trong tiệm, tìm thấy một cầu thang bằng sắt phía sau tiệm, cô còn chưa đi lên tầng hai đã nghe thấy tiếng nhạc vang lên sau tấm rèm. Tinh tinh toong toong, tiếng nhạc như nước chảy, giọng nam trầm ấm vang lên: "Một nghìn lý do tổn thương, một ngàn lý do tổn thương..."

Khánh Đễ dừng lại, lặng lẽ lắng nghe giọng nói ấy, tạp âm trên đường Đại Hưng lập tức tan biến, trong đêm tối chỉ còn lại tiếng rè của guitar và sự tồn tại của cô.

Gió khẽ thổi qua, làm tung bay vạt áo cô. Cô hoàn hồn, tiến lên hai bước, vén tấm rèm màu trắng lên.

Trên tầng hai chỉ có một hàng ghế trống và một người. Người đó quay lưng vào cửa, ngồi trên ghế đẩu ở một góc, vẻ mặt bình thản, ánh mắt long lanh như nước chăm chú nhìn đầu ngón tay mình và những dây đàn trên guitar.

Nghe thấy tiếng động, ngón tay thon dài của anh dừng lại, quay người về phía cô.

Nụ cười khách sáo trên mặt Khánh Đễ lập tức đông cứng lại, trái tim cô đột nhiên gợn lên cảm giác nói không thành lời. Là vui mừng? Bất ngờ? Hay không thể tin nổi? Hay là sự an ủi đong đầy? Tựa như tiếng đàn guitar của anh, hóa thành từng hạt ngọc, đập vào trái tim cô, biến thành dòng nước ấm, dòng nước đi tới đây niềm vui lan tràn tới đó, cuối cùng hòa thành một.

Cô bất giác đỏ mặt, quên mất những lời định nói, miệng lẩm bẩm, nói không thành lời.

Người đó đứng dậy, nghi hoặc nhìn cô, hỏi: "Em tìm ai?"

Cô nghĩ rất nhiều, nhưng lại bị mấy chữ của anh nhấn chìm xuống đáy biển. Thì ra anh không nhớ cô nữa.

"Em tìm...." Cô nói một chữ mới nhận ra giọng mình như kiến, cô dừng lại một lúc rồi lại nói: "Xin hỏi Thẩm Ái Đễ có ở đây không?"

Người đó nhíu mày, sau đó bừng tỉnh ngộ: "Là người vừa nãy tới nộp học phí đăng ký hả? Cô ấy đi rồi, nói ngày mai tới."

Khánh Đễ thấp giọng ừ một tiếng, biết rõ là nên đi nhưng hai chân như đeo sắt thép. Cô lúng túng đứng tại chỗ mấy giây, càng muốn nhanh chóng nói gì với anh, đầu óc lại càng trống rỗng.

"Em còn có chuyện gì sao?" Anh cẩn thận đặt guitar lên bàn dài cạnh tường, sau đó kỳ quái nhìn cô.

"Không có." Khánh Đễ vội vàng lắc đầu: "Không có nữa, cảm ơn anh."

Nói xong, cô vội vàng đi về phía cửa, trong lòng có giọng nói không ngừng lặp lại như nhắc nhở cô: "Anh ấy không nhớ mày nữa rồi."

"Cẩn thận."

Khi cô nhận ra mọi chuyện thì đã muộn, đầu óc quay cuồng, đập vào khung cửa. Khánh Đễ lúng túng xoa đầu, quay đầu nhìn lại, quả nhiên anh đang nhịn cười, tai cô đỏ bừng, đỏ mặt nói: "Xin lỗi, em không nhìn thấy."

Nụ cười ở khóe miệng người đó càng rõ hơn, Khánh Đễ thầm mắng mình ngốc. Cô nghe thấy người đó hỏi: "Em là gì của Thẩm Ái Đễ..."

"Chị."

"Không giống lắm."

"Ừm, em ấy xinh hơn em nhiều." Nếu như cô xinh đẹp như em gái, có phải anh sẽ có ấn tượng hơn không?

"Anh là giáo viên sao?"

"Anh giúp bạn dạy người khác chơi guitar thôi, không tính là giáo viên. Anh họ Khương, rảnh thì tới đây chơi cùng em gái nhé."