Chương 7

Khi còn nhỏ, Ái Đễ ôm một con mèo hoang về nhà, nhưng sau khi con vật nhỏ đáng thương đó bị bố đạp bay đi, lúc đi học Ái Đễ sẽ không tìm chó mèo hoang gì ở bên đường về nữa. Năm đồng bằng Hoa Đông của Trung Quốc xảy ra lũ lụt, xem xong tin tức, mắt Ái Đễ đẫm lệ, ngày thứ hai đi học cô ấy đã quyên góp, sợ mười tệ ít quá nên lại hỏi mượn cô thêm mười tệ để nộp cho cô giáo....

Thật ra em gái không hề xấu xa.

Thẩm Khánh Đễ dừng chân, quay người lại, Ái Đễ đang đuổi theo phía sau cô bị việc này làm cho giật mình, giương mắt nhìn cô.

Tuyết rơi rất dày, cả bầu trời và mặt đất đều được tuyết bao phủ, những bông tuyết rơi xuống hàng lông mi dài của cô: "Chị." Ái Đễ đáng thương gọi cô.

"Đội mũ lên."

Ái Đễ nghe lời, đội mũ lên, hỏi: "Chị, chị không thích nhà cô chú, không thích em gần bọn họ quá đúng không?"

"Ừm." Khánh Đễ đi chậm lại, đợi em gái đuổi theo được: "Nhà cô chú có tiền hơn nhà chúng ta, cô biết làm ăn ơn mẹ chúng ta, chú cũng đối xử với anh Hoài Nguyên hơn bố đối với chúng ta... Nhưng em đừng quên, trước đây khi ở nhà bà ngoại, cô đã bắt nạt bà ngoại và mẹ chúng ta thế nào."

Ái Đễ cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: "Vừa vào cây lớn thì phải chịu gió lạnh thôi. Nếu như không có cô chú, nói không chừng bây giờ nhà chúng ta cũng giống như nhà cậu mợ, chỉ có thể lấm lem bùn đất rửa không sạch nổi. Em không cảm thấy tiếp xúc với anh Hoài Nguyên có gì không tốt cả. Chị, chị nói một mình anh ấy có thể mở được quán net lớn vậy không? Không phải người ta nhìn vào quan hệ với cô chú sao? Người khác có thể lợi dụng, tại sao chúng ta lại không thể?"

Trong một vài chuyện cô và Ái Đễ sẽ có bất đồng, nếu tiếp tục tranh luận cô sẽ trở thành người hưởng lợi từ nhà cô chú mà không biết cảm ơn. Khánh Đễ khẽ thở dài: "Em thông minh hơn chị, nhưng đừng thông minh quá là được. Anh Hoài Nguyên và những người bạn đó của anh ta không phải người lương thiện gì đâu."

"Chị cũng nhìn ra sao? Tên Niếp Nhị đó, lần trước em còn tát em trai hắn một cái. Vừa nãy nghe nói là hắn, suýt chút đã dọa chết em rồi, cũng may hắn không nhớ."

Vẻ mặt của em gái chỉ có vui mừng, không có sự sợ hãi, Khánh Đễ mím môi, im lặng tiếp tục đi về phía trước.

"Anh em bọn họ xấu thật đấy, Niếp tiểu tứ càng xấu hơn! Chị, chị không thấy đâu, tên Niếp tiểu tứ đó mặt toàn sẹo rỗ, cười lên như có thể nấu được thịt bò luôn rồi. Mẹ hắn biết đẻ thật đấy, không sợ bị phạt sao? Nghe nói còn có một ông anh cả đang ở trong tù. Chị nói không sai, cả nhà bọn họ đều xấu xa... Chị, chị đi chậm chút. Mặc dù so ra thì tên nhóc Diêu Cảnh Trình kia cũng chẳng sạch sẽ gì, nhưng cậu ta không khiến người ta cảm thấy chán ghét. Cũng không phải, là cậu ta không chọc người ta quá." Ái Đễ nói rồi liếc nhìn cô: "Chị, chị không thích em nói về Diêu Cảnh Trình thì em không nói nữa."

Trên mặt đất tích lại một lớp tuyết mỏng, giẫm vào vang lên những tiếng rồm rộp. Khánh Đễ chỉ chăm chú vào những người đi đường bị tô trắng ở phía trước, không lên tiếng. Ái Đễ không nhịn được, dùng đầu ngón chân đá vào lớp tuyết, lại nói: "Em không hiểu sao Diêu Cảnh Trình lại có người chị đó, em nghe người ở lớp guitar nói, lúc anh Khương dạy, người ta còn chạy tới đưa cơm đấy. Đúng là vô liêm sỉ! Chẳng qua chị ta xinh thôi mà, những tên nam sinh kia nói gì mà nữ thần, chỉ muốn có được chị ta!"

Khánh Đễ sững sờ, cô dừng bước, không ngờ những lời cay độc chanh chua đó lại phát ra từ miệng em gái mình.

Ái Đễ nhận ra mình lỡ lời, áy náy nói: "Dù sao thì nhà người ta cũng hoàn cảnh, em nghe mọi người nói bố Diêu Cảnh Trình mười năm không về nhà rồi, sống chết không rõ, tóm lại là không cần bọn họ nữa. Chị, tóm lại chị không thể ở bên Diêu Cảnh Trình được."

Theo tầm mắt của em gái, Khánh Đễ nhìn chằm chằm mũi giày Ái Đễ, nước bẩn màu xám dính vào mép chân, cô không biết thứ bị dính cùng còn có gì nữa.

"Tiểu Ái, con gái đố kỵ thì sẽ nói ra những lời rất xấu xa, thật đấy." Cô nghĩ tới tờ giấy khen bị xé nát kia, mím chặt miệng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Thật ra chị cũng đố kỵ với chị ta, nhưng chị ta viết văn rất hay, quả thật hay hơn chị. Thừa nhận người khác giỏi hơn mình không khó, điều khó là tìm một trạng thái cân bằng để trái tim không buồn nữa."

Ái Đễ khẽ thở dài: "Chị, em cũng thấy bất bình thay chị thôi, tại sao lần nào chị ta cũng được giải nhất, tại sao đã vừa giỏi lại còn vừa xinh?"

Trên thế giới này có rất nhiều câu hỏi không có đáp án. Ví dụ như: Tại sao anh không nhớ cô? Tại sao chị ta lại là...

"Mỗi người đều có lý do của riêng mình, đừng ghen ghét đố kỵ người khác." Khánh Đễ nghĩ tới câu nói này, cũng như đang an ủi mình, cô bất giác cười nhạo chính mình. Cô phủi tuyết trên mũ em gái, nói: "Về nhà thôi, lạnh tới nỗi chân chị tê hết rồi."

Tối nay tuyết rơi ngập trời, mãi không dừng lại, tới rạng sáng tuyết đã cao tới đầu gối. Buổi trưa tuyết đã ngừng rơi, sắc trời cũng âm u, không lấy một tia nắng. Trước khi tan học, giáo viên báo chiều toàn trường sẽ nghỉ học, Khánh Đễ và Ái Đễ về tới nhà, cả nhà cậu vốn định sáng sẽ về Dã Nam đang ngồi trong phòng khách.

Tuyết rơi dày đặc, tình trường đường đi về Dã Nam không được an toàn nên sáng sớm đã bị phong tỏa. Mùa này là mùa nông dân không có việc làm, nhưng việc ở mỏ không thể gác đó được, cậu Khánh Đễ kiên quyết sáng sẽ về, thế là lại chạy ra trạm tàu hỏa mua vé.

Mẹ Khánh Đễ kêu hai chị em cô đi tiễn cậu với bà. Cửa sổ phòng khách đóng chặt, mùi khói thuốc lá của cậu nồng nặc trong không khí, Ái Đễ vừa vào cửa đã sầm mặt, nghe mẹ nói đi tiễn cậu, cô ấy không tình nguyện nói: "Chiều con con phải đi học đấy." Nói xong thì đi vào phòng ngủ.

Mẹ Khánh Đễ bất lực liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, vừa thất vọng về đứa con không hiểu chuyện, vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Khánh Đễ. Khánh Đễ thân là chị cả, nên đã quen với việc gánh vác nhiều chuyện trong nhà, không cần mẹ nói cô đã xách vali dưới đất lên.

Dã Nam là một thị trấn nhỏ, xe dừng lại bên đường chỉ có một chuyến tàu nên muộn một chút là chuyện thường thấy. Sảnh trạm tàu l*иg lộng gió, càng ngồi càng như trong nhà băng. Khánh Đễ thấy mẹ và mợ mãi không về, cô nói với cậu đi nhà vệ sinh để tìm họ. Trên tay mẹ cô cầm một xấp tiền một trăm tệ, đứng bên cạnh nhà vệ sinh, đang đẩy qua đẩy lại với mợ.

Mẹ cô tích cóp được mấy đồng không phải chuyện dễ dàng, nhưng cũng không thể không giúp nhà cậu được. Khánh Đễ chỉ sợ bố biết thì trong nhà sẽ lại bất ổn.

Khánh Đễ bước lên một bước, thấy mợ đã nhận xấp tiền đó thì dừng chân lại. Mợ nhét tiền vào túi áo trong, nói với mẹ: "Em dâu, chị thay anh em và cháu gái cảm ơn em. Chị cũng biết em khó khăn, trước đây..."

Trước đây mẹ cô gặp khốn cùng, đưa bọn họ về Dã Nam, mợ ôm bụng bầu nhìn bọn họ ngồi trên giường bà ngoại, thở dài nói: "Căn nhà nhỏ này có thêm mấy người, đến quay người cũng khó. Em dâu, em không chê thì ở thêm vài ngày nữa."

Khánh Đễ từ từ đi về bên cậu, em họ cuộn tròn trong lòng cậu, mắt nhắm mắt mở nhìn. Cô lấy một viên kẹo trong túi ra đưa cho em họ, dỗ con bé: "Đừng ngủ, ngủ là bị cảm đấy."

Cậu cô cúi đầu gẩy tàn thuốc, nói: "Khánh Đễ, trời lạnh quá, con quay về với mẹ đi."

"Vẫn ổn cậu ạ." Cô không giỏi nói chuyện, cậu cũng lười buôn chuyện, nhất thời hai người không biết nói gì. Khánh Đễ nhìn chiếc quần dính đầy thuốc tới ngón tay đã bị khói thuốc nhuộm vàng của cậu, trái tim trước đó vẫn có chút giận dữ đã bị rung động: "Cậu, các cậu... có ổn không?"

Cậu gật đầu: "Ổn, các cậu vẫn ổn, lo cho mẹ cháu thôi."

Khánh Đễ hiểu cậu lo lắng điều gì, cô gượng cười đáp: "Mẹ có cháu và Tiểu Ái rồi."

Cậu cô lại gật đầu, muốn nói gì đó lại thôi. Khánh Đễ đổi chủ đề: "Đài vẫn chưa bao sẽ muộn bao lâu sao ạ?" Cô ngẩng đầu lên định xem đồng hồ điện tử treo trên trần nhà, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Khương Thượng Nghiêu.

Khương Thượng Nghiêu mặc bộ đồng phục ga tày màu xanh lam, gọn gàng sạch sẽ. Anh đi men theo cửa sổ, hòa vào dòng người. Có một khoảnh khắc Khánh Đễ tưởng anh đang đi về phía cô, cô đột nhiên kinh ngạc, trái tim thắt lại, hô hấp như dừng lại. Nhưng một giây sau, cô nhìn thấy anh nhíu mày, đi qua dòng người, rồi lại chuyển hướng.

Khánh Đễ ngồi xuống ghế, sững sờ nhìn bóng hình anh, niềm vui nhỏ bé vừa nãy đã hoàn toàn biến mất.

Nhưng cô chưa kịp thu lại vẻ mặt thất vọng, đối phương đã nhìn lại, cô và Khương Thượng Nghiêu bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt anh có mấy phần nghi hoặc, mấy phần suy tư, miệng khẽ nhếch lên, mang theo ý cười, đi về phía cô.

Trong lòng Khánh Đễ thấp thỏm, mỗi lần anh đi thêm một bước, nhịp tim cô như đập nhanh hơn một phần. Cô cố gắng nghĩ lại xem bình thường mình cười như thế nào, nhưng cơ mặt lại cứng đờ, thế là cô càng hoảng loạn hơn.

"Bạn của Cảnh Trình?" Anh đi tới gần, hỏi.

Khánh Đễ lập tức đứng dậy, lúc này mới nhận ra phản ứng của mình hơi quá khiến đối phương bật cười: "Anh Khương."

"Thẩm..."

"Thẩm Khánh Đễ." Cô nhỏ giọng nhắc nhở anh, cố gắng quên đi cảm giác thất vọng trong lòng.

"Ừ, anh quên mất." Anh thật thà thừa nhận, cười hỏi: "Em đi đâu thế?"

"Em tiễn cậu về." Cô nói ra số xe, không nhịn được hỏi: "Anh làm việc ở đây sao?"

Anh mới chào cậu Khánh Đễ một tiếng, mẹ Khánh Đễ và mợ đã đi tới, hai người hiếu kỳ nhìn Khánh Đễ. Khánh Đễ đỏ mặt giới thiệu là đàn anh trong trường, anh lại khảng khái gọi một tiếng cô, rồi giới thiệu mình đang làm việc ở cục đường sắt.

Mẹ Khánh Đễ hiếm khi nở nụ cười, liên tục gật đầu nói: "Các con nói chuyện đi." Nói xong thì kéo mợ Khánh Đễ ra xa, ngồi xuống.

Câu nói "Đứa trẻ này không tệ, lễ phép" của mợ vọng vào tai Khánh Đễ. Cô càng đỏ mặt hơn, tay đút trong túi quần nóng như củ khoai.

"Anh..." Cô cố gắng nhưng vẫn không tìm được chủ đề nói chuyện.

"Tàu của em là mấy giờ?" Anh hỏi.

Cô đọc thời gian, Khương Thượng Nghiêu theo thói quen nhíu mày, nói: "Em đợi chút, anh đi hỏi giúp em."

Tàu quay về Dã Nam không xác định được muộn bao lâu, chỉ có thể biết là sau chập tối. Khánh Đễ nói cảm ơn rồi cúi đầu, che đậy sự ngượng ngùng, không nỡ của mình.

"Ở đây lạnh quá."

"Hả?" Cô tưởng anh sẽ tạm biệt rồi rời đi.

"Lạnh quá, ở đây ý." Anh đảo mắt một vòng: "Anh tìm một chỗ cho bọn em ngồi."

"Không cần phiền thế đâu." Khánh Đễ nói xong thì hối hận, cô muốn ở đây với anh chịu lạnh thêm một giây nữa, dù chỉ là một giây ngắn ngủi.

Anh cười: "Không phiền."

Sự tròn trịa của khuôn mặt anh vào mấy năm trước giờ đã trở nên góc cạnh, nhưng giữa lông mày vẫn hay nhăn nhó như cũ.

Anh đưa bọn họ vào phòng khách rộng nhất, dừng lại bên ngoài cửa kính, anh đẩy cánh cửa viết mấy chữ phòng đợi của khách quý. Có lẽ cô mặc đồng phục bên ngoài cửa là người quen của anh, anh đi lên hàn huyên vài câu, cô đó liền xoa đầu anh, cười vẫy tay với cả nhà Khánh Đễ, tỏ ý bọn họ đi vào.

"Đồng nghiệp cũ của mẹ anh. Trong này có hệ thống sưởi, cũng có mì tôm, anh nói với cô Vương rồi, đợi tàu của bọn em tới cô ấy sẽ báo một tiếng."

Khánh Đễ liên tục cảm ơn, anh cười nói: "Cảm ơn cái gì? Anh đi trước đây, rảnh thì tới chơi cùng Cảnh Trình."

Cô ngượng ngùng mỉm cười, nhìn bóng lưng anh, cảm nhận cảm giác khi anh kéo vali cho cô lúc này đã chạm vào tay cô, trong lòng toàn sự hoảng loạn và xấu hổ. Cô bỏ tay vào túi quần, trong lòng ấm áp, cứ như vậy, cả trái tim cô như được sự ngọt ngào bao phủ.