Chương 4: Bóc tôm

Tôi nhanh chóng bóc một con tôm, chấm vào nước sốt đặc biệt mình làm và mỉm cười nịnh nọt.

"Nào, mở miệng nào, ah---"

Giang Sách bất động: "Cất nụ cười nịnh bợ của chị đi, hôm nay tôi nhịn đói."

Bụng của hắn: "Ùng ục..."

"Cũng sẽ không ăn những gì chị làm...."

Bụng hắn lại phát ra âm thanh lần thứ hai: "Ùng ục..."

".............."

"Tôm luộc phải không? Cũng được, tôi cũng không muốn ăn cho lắm, chỉ là muốn giúp chị thử xem tay nghề như thế nào."

Giang Sách lấy con tôm từ tay tôi, nhai vài miếng, dừng lại và nuốt xuống.

Sau đó hắn lấy đôi đũa, xới một bát cơm đầy, kéo ghế ra ngồi xuống. Toàn bộ động tác giống như nước chảy, vô cùng thành thục.

Tôi cười trộm, và múc cho hắn một bát canh sườn.

"Tay nghề như thế nào?"

"Cũng được."

Trời có sập xuống, cũng có miệng Giang Sách chống đỡ rồi.

Thực sự khó khăn.

Thấy hắn định bóc tôm, tôi giành lấy ngay.

"Ôi thiếu gia, đừng làm bẩn tay mình. Để lão nô tới! Lão nô bóc tôm giỏi nhất đấy."

Giang Sách bị nghẹn khi nghe những lời này của tôi.

"Ấy chết thiếu gia, cậu ăn từ từ thôi. Bị nghẹn rồi sao, lão nô phạm tội lớn rồi."

Hắn ho một lúc lâu, mới dịu lại.

Giang Sách nắm lấy bàn tay đang vỗ sau lưng của tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạ Nhiễm, đừng gọi tôi là thiếu gia, cũng đừng gọi mình là lão nô. Còn nói chuyện kỳ quái như vậy, cẩn thận tôi tống cổ chị ra ngoài."

Môi hắn đỏ bừng vì ho, khóe miệng vẫn còn dính chút nước sốt.

Bệnh nghề nghiệp khiến tôi vươn tay lấy một tờ giấy lau miệng cho hắn.

"Trời xanh chứng giám, tôi không có nói chuyện kỳ quái. Tôi thật sự đối xử với thiếu gia bằng sự chân thành."

Giang Sách khịt mũi, xách cổ tôi lên như thể muốn ném tôi ra ngoài.

Tôi lập tức cầu xin tha thứ: "Tôi sai, sai rồi, Giang Sách là tôi sai rồi."

Lúc này hắn mới thôi và tiếp tục ăn cơm.

Xưng hô có thể không như vậy nhưng công việc không thể không làm.

Tôi phớt lờ khuôn mặt đen thui của Giang Sách và tiếp tục cẩn thận bóc tôm.

Sau khi ăn xong, lại cẩn thận bỏ bát đũa vào máy rửa bát.

Sau đó chuẩn bị làm món tráng miệng sau bữa ăn, trà chiều và đồ ăn vặt tốt cho sức khỏe trước bữa tối.

Cố gắng để hắn ăn tám bữa một ngày, để hắn có sức khỏe cường tráng.

Giang Sách tựa vào khung cửa bếp, nhìn tôi bận rộn như ong vỡ tổ.

"Rốt cuộc là mẹ tôi đưa cho chị bao nhiêu, để chị chăm sóc tôi như thế này."

Tôi dơ hai ngón tay lên.

Hắn tặc lưỡi: "Bảy trăm à? Cũng ít quá nhỉ."

Tôi lắc đầu.

"Sáu củ rưỡi à? Giá này cũng được đấy."

Tôi tiếp tục lắc đầu.

"Đừng nói với tôi là 65 củ đấy."