Chương 5: Ôm

Tôi gật đầu lia lịa.

Giang Sách ngừng nói, nhìn tôi chằm chằm.

Rồi hắn đột nhiên lại gần tôi, cười nham hiểm, đuôi mắt ngả ngớn, nhìn tôi từ trên xuống dưới.

"Vậy thì tôi muốn.............."

"Tôi cảnh cáo cậu, nếu như cậu nghĩ chuyện đấy, thêm tiền cũng đừng hòng!"

Hỏng rồi hỏng rồi, chỉ trách tôi quá hấp dẫn.

Bị dồn vào một góc, tôi khoanh tay ôm lấy bản thân nhỏ bé và yếu đuối của mình.

Giang Sách nhướng mày, khuôn mặt đẹp trai của hắn càng lúc càng gần tôi.

"......Gọi món."

? ? ?

Nhóc con muốn gì cơ?

""Tôi muốn gọi món."

Hắn nhắc lại một lần nữa.

Ba giây sau, Giang Sách bị tôi ném ra khỏi bếp.

Hắn còn đập cửa và hét lên: "Đợi đã, không cho tôi gọi món, thiếu gia tức giận đấy."

Cho tới khi ăn xong bữa tối, Giang Sách vẫn còn đang hờn dỗi.

Nhưng đồ ăn tôi nấu thì ăn không thừa lại chút nào.

Nhà Giang Sách có mấy phòng trống, vì vậy tôi chọn bừa một phòng và dọn dẹp.

Yêu cầu tuyển dụng ban đầu của dì Trần là: [Thời gian một tháng, bao ăn ở. Thời gian kết thúc công việc hàng ngày không chắc chắn, lấy thời gian bé con thức dậy và đi ngủ để làm chuẩn.]

Tôi lặng lẽ liếc nhìn Giang Sách, một chút buồn ngủ cũng không thấy.

Có lẽ phải mất một lúc nữa mới có thể tan làm.

Xét thấy tình hình cô nam quả nữ ở chung, vẫn là xem phim hoạt hình an toàn hơn.

Giang Sách đột nhiên nói: "Tôi không muốn xem những con lợn chết kia."

"Đó không phải là lợn chết, đó là nam thần GG Bond của tôi." Tôi phản bác.

Hắn ồ lên, trong mắt lộ ra ý cười, chế giễu nói: ""Cho nên chị cũng muốn làm công chúa xinh đẹp."

Mắt tôi mở to, có chút mơ hồ.

"Cậu, bây giờ cậu là A Sách 3 tuổi hay là Giang Sách 20 tuổi?"

Hắn dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán tôi: "Chị nói cái gì vậy, đồ ngốc?"

Hừ, không lễ phép gì cả.

Chắc chắn là 20 tuổi.

Tôi nhỏ giọng phàn nàn: "Cậu đã có ký ức của A Sách, vậy mà hồi trưa còn giả vờ không quen biết tôi, còn lừa tôi hôn cậu."

Giang Sách ho mấy tiếng: "Bởi vì động tác của chị quá nhanh. Lúc đấy đầu óc tôi rối bời, tạm thời không hoãn lại được."

"Vậy cậu có thể nói cho tôi biết tình hình cụ thể không? Tôi đã hứa với dì Trần chăm sóc cậu thật tốt."

Hắn im lặng một lúc, rồi rút ra một điếu thuốc.

Những ngón tay cầm điếu thuốc trắng nõn, thon thả hồng hào.

Dưới ánh đèn dịu nhẹ, khuôn mặt Giang Sách rõ nét hơn, toát ra vẻ chán chường buồn bã.

Trước khi châm thuốc, tôi chợt đưa tay ra ôm lấy hắn.

Giang Sách ngẩn người: "Chị làm cái gì vậy?"

"Để tôi ôm cậu một cái, cảm thấy cậu sắp vỡ vụn rồi."

Thừa dịp hắn đẩy tôi ra, tôi lấy điếu thuốc giữa tay hắn và ném nó đi.

Hút thuốc có hại cho sức khỏe, phải ngăn chặn.