Chương 2: Có chết cũng phải chết trên giường!

Hạ Tinh Thiên nhất thời sợ hãi đến mức toàn thân run lên, mồ hôi lạnh rịn đầy trên trán. Cô hối hận rồi, cô không nên vọng tưởng có thể được người khác cứu thoát.

Trong lúc run rẩy, thân thể bị tài xế cưỡng chế lôi ra ném xuống đất một cách không thương tiếc, mà người tới bắt cô cũng đúng lúc dừng lại ngay trước mặt.

Cô ngẩng đầu ngây người nhìn ba người đàn ông cường tráng đang khoanh tay trước ngực đứng trước mặt cô, ấy vậy mà trong lòng cô lại có chút vui mừng.

Mặc dù sẽ bị bắt trở lại nhưng ít nhất cô vẫn còn sống, mà còn sống thì sẽ còn có hy vọng.

Một người đàn ông cúi xuống, thô bạo túm lấy cánh tay cô và kéo lên, đẩy cô về phía một người đàn ông khác. Hạ Tinh Thiên nghĩ rằng cô sẽ bị đánh một trận nhừ tử, nhưng thật không ngờ là không có gì xảy ra cả.

Cô bị ba người kéo đi sang đường đối diện, dừng trước một chiếc xe tải màu trắng, cửa xe hàng ghế sau đang mở, một người phụ nữ trang điểm tinh xảo đang ngồi trên ghế.

Hạ Tinh Thiên sửng sốt, sau đó thấp giọng gọi một tiếng: "Dì Quần."

Người phụ nữ được gọi là dì Quần vốn có tên là Lợi Quần, là má mì của "Dạ Mị". Bà ta không ngó ngàng gì tới Hạ Tinh Thiên, chỉ lạnh lùng liếc cô một cái rồi ném một túi giấy ở dưới chân vào người cô: "Bên trong có quần áo, khăn giấy ướt và mỹ phẩm. Mau sửa soạn một chút đi! Nhìn bộ dạng ma chê quỷ hờn của con kìa!"

Hạ Tinh Thiên cắn chặt môi dưới, bày ra khuôn mặt quật cường: "Khi con bước vào "Dạ Mị" thì dì đã hứa với con là không cần ra sân khấu mà!"

Lợi Quần cười khẩy một tiếng, giơ tay tát vào mặt Hạ Tinh Thiên một cái.

Bốp...

Trong không gian nhỏ hẹp vang lên một tiếng bạt tai giòn tan, tiếp theo là một giọng nhục mạ bén nhọn: "Ở đâu ra nhiều câu vô nghĩa vậy chứ! Con khốn nhà mày! Nếu không có tao thì mày đã chết ở bên ngoài rồi. Má nó! Tao nói cho mày biết, cho dù hôm nay có chết thì mày cũng phải chết dưới thân của Chu Hiền Minh."

Sau đó, Hạ Tinh Thiên bị ném vào xe cùng với túi giấy to đó.

Vài tháng trước, Hạ Tinh Thiên bị ngất trong mưa và được Lợi Quần cứu. Khi tỉnh dậy, cô chẳng nhớ được gì ngoại trừ tên của mình, thậm chí không có giấy tờ nào trên người.

Để sống sót, cô buộc phải ở lại Dạ Mị, trong thời gian đó cô cũng đã gặp bác sĩ hòng muốn lấy lại ký ức của mình trước khi được cứu, nhưng không hề có chút manh mối nào.

Theo thời gian, cô cũng bắt đầu thừa nhận số phận của mình...

Hạ Tinh Thiên thất thần ngồi trên ghế trống, nhìn cái túi mà Lợi Quần ném cho cô với vẻ mặt vô hồn, chậm rãi vươn tay lấy ra những thứ bên trong. Trong đó có một chiếc váy ống rộng màu bạc, túi khăn giấy ướt, và một túi mỹ phẩm.

Cô nhẹ nhàng lau bụi bẩn trên mặt, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, đôi mắt trong veo như vầng trăng sáng phản chiếu dưới nước khiến người ta không nhịn được muốn chạm vào, đôi môi đỏ thắm dưới cánh mũi nhỏ lại càng thêm quyến rũ.

Cô miễn cưỡng mỉm cười với mình trong gương, trên má xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ trông rất đáng yêu.

Rõ ràng cô đã có một gương mặt xinh đẹp và tinh tế rồi nhưng cô vẫn đánh một lớp nền thật dày cho mình, kẻ mắt và tô son môi. Cô muốn che đi khuôn mặt của mình càng nhiều càng tốt, tốt nhất là để không ai nhận ra được.

Sau khi lau sạch bụi bẩn trên người, cô thay chiếc váy chật hẹp đó, chất liệu mỏng manh ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn và tinh xảo của cô. Cô nhẹ nhàng kéo sợi dây ruy băng buộc trên tóc làm cho mái tóc của cô trở nên mềm mượt như lụa đổ xuống, xõa tung trên vai.

Cạch một tiếng, cửa trước và cửa sau cùng lúc bị kéo mở, ba người đàn ông nhanh chóng lên xe.

Xe chậm rãi khởi động, Hạ Tinh Thiên nhếch môi cười khổ.

Đây chính là số phận, quyết định ở lại "Dạ Mị" lúc đó đã định trước ngày hôm nay của cô.