Chương 27: Điều kiện trao đổi

“Sao vậy? Thấy tôi thì không vui à?” Lục Huy Phong đóng cửa lại, nhướng đôi lông mày đẹp lên hỏi bằng giọng đùa cợt. Đồng thời trong tay anh còn cầm một chiếc qυầи ɭóŧ màu đen bằng ren lắc lắc đầy ngả ngớn.

Hạ Tinh Thiên ngồi trên sô pha không nhúc nhích mà chỉ nhìn anh. Trong khoảng thời gian này, cô đã học được bài học là phải nói ít thôi. Một người đàn ông vui buồn thất thường như vậy, không biết lúc nào anh sẽ bất ngờ cục tính.

Lục Huy Phong ném chiếc qυầи ɭóŧ lên người cô. Anh đứng ở trước mặt cô, nhìn xuống khe núi mềm mại xinh đẹp được bọc trong bộ váy kia thì lại cảm giác được một luồng khí nóng từ thân dưới của mình dâng trào lên.

Lục Huy Phong hơi tức giận. Mấy ngày nay, trong những lúc ân ái thì anh phát hiện anh rất dễ bị kí©h thí©ɧ bởi cơ thể của người phụ nữ này. Có đôi khi chỉ đơn giản là nhìn nghiêng cũng cảm thấy ngây ngẩn cả người.

Thỉnh thoảng anh lại cảm thấy đau khổ. Có lẽ nhớ tới cái chết của Lục Tần Vũ là do Hạ Tinh Thiên gây ra nên nỗi bực bội vô hạn lại bùng lên trong lòng, anh chỉ muốn trút lên người cô. Nhưng lúc đó, nhìn vết bầm tím và vết sẹo trên cơ thể cô thì anh lại thấy trong lòng trống trải. Anh hơi hoang mang, không biết mình bị làm sao, nhưng anh biết chắc chắn đây không phải là điều tốt cho một kẻ có tính cách lạnh lùng tàn nhẫn như anh.

“Đứng lên mặc nó vào đi.”

Hạ Tinh Thiên cầm lấy chiếc qυầи ɭóŧ gợi cảm kia, sắc mặt vẫn như cũ, nhấc một chân lên thả vào rồi lại nhấc tiếp chân kia.

Bỗng nhiên vai cô bị đè xuống, người đàn ông đẩy nhẹ khiến cô ngã xuống ghế sô pha phía sau, lập tức toàn thân lõα ɭồ ra ngoài.

Lục Huy Phong ngồi trên người cô, thân hình căng cứng và nóng rực của anh mập mờ ma sát lên xuống trên bụng dưới của cô.

Hạ Tinh Thiên hiểu ý anh, thả tay cầm qυầи ɭóŧ ra, đặt lên nơi đó của người đàn ông.

Cô nhẹ nhàng mở khóa kéo của anh và đưa tay vào. Trong suốt quá trình đó, khuôn mặt của cô không có biểu hiện gì mà chỉ như một người gỗ ngây ngốc.

“Ngọn lửa” kia cũng từ từ nở ra trong tay cô, dường như nhiệt độ càng ngày càng cao.

Lục Huy Phong thở hổn hển, thắt lưng càng chuyển động nhanh hơn.

Hạ Tinh Thiên chỉ cảm thấy một tay của cô đau đến không chịu nổi, giống như không còn là của cô nữa. Lúc cô định buông ra, người đàn ông lại dùng hai tay nhấc chân cô lên.

Bất cứ lúc nào bị thứ mềm mại kia siết chặt cũng khiến người ta kí©h thí©ɧ, điên cuồng như muốn thiêu đốt toàn cơ thể. Lục Huy Phong khẽ gầm nhẹ rồi nhanh chóng phi nước đại.

Hạ Tinh Thiên yếu ớt nắm chặt tay vịn ghế sô pha để đầu cô không va vào tường, thân thể lắc lư lên xuống theo động tác của Lục Huy Phong.

Anh không dừng lại cho đến khi một tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên.

Lục Huy Phong nắm lấy chiếc váy ngủ đã cởi ra lau sạch những thứ trên người, ném lên mặt Hạ Tinh Thiên rồi đi ra ngoài.

Hạ Tinh Thiên từ từ khôi phục chút sức lực cuối cùng, sau đó bắt đầu sửa sang lại bản thân mình. Sau khi chắc chắn quần áo đã chỉnh tề, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nhặt chiếc qυầи ɭóŧ màu đen rơi trên mặt đất mặc vào rồi đi ra cửa.

Dưới ánh sáng của ngọn đèn, màu sắc tươi sáng của bộ đồ càng khiến làn da của cô thêm trắng trẻo mịn màng.

Dưới lớp vải bó sát lại càng tôn lên những đường cong quyến rũ.

Hạ Tinh Thiên mê mẩn nhìn mình trong gương, đây là lần đầu tiên cô mặc một bộ đồ có màu sắc rực rỡ như vậy, lại không ngờ rằng...

Lục Huy Phong bình thản nhìn người phụ nữ trong gương, làn da trắng nõn mềm mại của cô càng thêm nổi bật dưới lớp quần áo. Đặc biệt là dáng người được bó sát lại, thật đúng là một tác phẩm nghệ thuật hiếm có. Làm gì còn vẻ mặt đơn thuần không chút giả tạo nào nữa chứ…Hạ Tinh Thiên như vậy khiến trong lòng Lục Huy Phong lại dâng lên một cơn tức giận, thế nhưng anh hi vọng cả đời này cô chỉ có thể là cô của lúc này.

Cảm nhận được ánh mắt ác liệt của Lục Huy Phong, Hạ Tinh Thiên quay mặt lại, nghi ngờ nhìn anh. Cô tưởng rằng anh sẽ dặn dò gì với cô.

Lục Huy Phong hừ lạnh một tiếng rồi bước ra ngoài. Anh cần phải bình tĩnh lại, người phụ nữ này chỉ là công cụ để anh trút bỏ du͙© vọиɠ. Anh giữ cô ở bên cạnh chỉ để trừng phạt cô, làm sao anh có thể có suy nghĩ gì khác về cô được chứ. Người phụ nữ này đã cho anh uống thuốc gì mà lại khiến anh sinh ra một ảo giác như vậy.

Càng nghĩ lại càng bực bội, anh dặn dò người đứng canh cửa một câu rồi đi ra khỏi trung tâm mua sắm trước.

Không lâu sau, anh nhìn thấy Hạ Tinh Thiên mặc váy đỏ đi về phía xe trên một đôi giày cao gót bảy phân cũng màu đỏ tươi.

Màu sắc lộng lẫy giống như một quả cầu lửa thiêu đốt trái tim anh, khiến trong lòng anh lại càng bực bội hơn.

Xoạch. Cửa xe mở ra, Hạ Tinh Thiên ngồi vào, khuôn mặt thanh tú tươi tắn đã được thay bằng lớp trang điểm tinh tế. Lập tức cả chiếc xe tràn ngập một mùi mỹ phẩm nồng nặc.

Lục Huy Phong kinh tởm mở cửa sổ, nhưng làn gió vẫn không thể làm loãng mùi son phấn nồng nặc kia.

“Dừng xe!” Lục Huy Phong bực bội quát khẽ, tài xế lập tức dừng xe.

“Đi xuống!” Hạ Tinh Thiên sửng sốt, sau đó mở cửa xuống xe. Khi tiếng khóa cửa xe vang lên thì chiếc xe cũng lao đi mất hút.

Hạ Tinh Thiên đi giày cao gót đứng ở ven đường, thỉnh thoảng có một hai phương tiện đi qua lấy lòng cô nhưng cô không có phản ứng gì.

Thời tiết đầu thu vốn đã mát mẻ nhưng hôm nay lại không đẹp chút nào. Cái lạnh rít gào do những chiếc xe chạy qua khiến cô lạnh đến nỗi nhấp nhổm hai chân.

Cô không có ý nghĩ rời đi, cô biết Lục Huy Phong bảo cô xuống xe không phải để cô cút xéo.

Quả nhiên một lát sau đã có hai chiếc xe ô tô màu đen dừng lại trước mặt cô.

Hạ Tinh Thiên cũng không hỏi, cô cứ thế mà kéo cửa xe ngồi vào ghế sau.

Xe dừng ở bên ngoài một nhà hàng, Hạ Tinh Thiên mở cửa xuống xe. Vừa tới cổng đã có người đi tới dẫn đường cho cô.

Hạ Tinh Thiên mở cửa căn phòng. Bên trong cánh cửa màu đỏ là Lục Huy Phong và vài người đàn ông khác mà cô không quen biết đang ngồi trên chiếc ghế sô pha to lớn kín đáo trò chuyện.

Lục Huy Phong nhướng mắt nhìn cô rồi vẫy vẫy tay ra hiệu.

Hạ Tinh Thiên lập tức đi tới, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh anh. Người đàn ông bên cạnh Lục Huy Phong ló đầu ra liếc nhìn Hạ Tinh Thiên rồi đưa tay nắm lấy cổ tay cô kéo qua.

Hạ Tinh Thiên không ngờ lại có động tác bất ngờ này, cô giật mình khẽ kêu lên. Bàn chân vô tình vấp ngã khiến cô quỳ trên mặt đất, nhưng nửa thân trên lại nằm ở trên đùi của đối phương.

Lục Huy Phong nhăn mày, giơ chân đạp về phía đầu gối đang quỳ trên mặt đất của cô, rồi túm lấy mái tóc rối tung của cô kéo về phía mình, chửi rủa: “Không mở to mắt ra mà nhìn à?”

Cũng không biết những lời này là để cho ai nghe nữa, sắc mặt của người đàn ông ngồi bên cạnh trông rất khó coi, nhưng Hạ Tinh Thiên không quan tâm. Cô đã quen với lời chửi bới của Lục Huy Phong rồi nên không để ý. Cô ôm đầu, tự hỏi trong lòng rằng nỗi đau đớn như xé xác này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi?

“Sao hả? Anh có hứng thú với vật cưng bé bỏng của tôi à?” Lục Huy Phong trầm giọng nghiêng đầu hỏi người đàn ông có sắc mặt khó coi bên cạnh. Người đàn ông kia cứng đờ rồi vội vàng xua tay.

Mặc dù Lục Huy Phong ở cùng giới với bọn họ, nhưng dù sao đẳng cấp của anh và họ cũng khác nhau. Anh là Pha-ra-ông đứng trên đỉnh tháp, còn bọn họ chỉ là thần dân bên dưới. Giai cấp giữa quý tộc với quý tộc thường phân biệt rõ ràng hơn so với giai cấp giữa người nghèo và người nghèo.

Lục Huy Phong cười khẩy, khinh miệt bưng ly rượu lên đưa cho đối phương. Người đàn ông đưa tay nhận lấy ly rượu, không ngờ vừa lúc tay anh ta sắp chạm vào cái ly thì tay Lục Huy Phong lại run lên. Thế là chất lỏng màu đỏ kia đã bắn tung tóe lên mặt anh ta.

Người đàn ông run rẩy vì tức giận, nhưng anh ta chỉ có thể kìm nén vào trong lòng, mỉm cười nói: “Không sao, không sao.” Anh ta nói rồi đi đến bàn và lấy khăn giấy ra lau.

Đây là lần đầu tiên Hạ Tinh Thiên nhìn thấy một Lục Huy Phong kiêu ngạo và độc đoán nhưng lại có khí thế bức người như vậy. Rõ ràng là một động tác yếu ớt, nhưng khi anh thực hiện thì lại khiến người ta cảm thấy điều này rất mạnh mẽ chắc chắn. Khí thế như vậy khiến người ta chỉ có thể ngẩng đầu lên ngước nhìn.

Cô phát hiện ra rằng hình như hôm nay cô đã biết hai con người khác nhau của anh. Khuôn mặt yên lặng đang ngủ trong xe và người đàn ông hiện giờ với khí thế đáng sợ thật sự rất khác nhau.

Lục Huy Phong đưa cô ra khỏi phòng riêng, đi lên tầng trên. Từ hướng này có thể nhìn thấy tất cả sàn nhảy dưới lầu, thậm chí là cả toàn bộ quán bar.

Trên tầng được trang trí trông giống như một quán bar nhỏ, có ghế sô pha, quầy bar và nhiều loại rượu màu sắc khác nhau.

“Cô đi xuống khiêu vũ đi.” Lục Huy Phong lắc lắc chiếc cốc trong tay, thản nhiên ra lệnh.

Nhận được chỉ thị, Hạ Tinh Thiên bước xuống tầng dưới.

Cô bước vào sàn nhảy và bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc, dáng người uyển chuyển càng trở nên mê hoặc dưới ánh đèn đổi màu liên tục.

Từ từ, càng ngày càng nhiều đàn ông vây quanh cô. Họ vừa lắc lư thân hình vừa dán chặt vào người cô. Hạ Tinh Thiên cảm thấy buồn nôn, vội vàng tránh qua một bên.

Lục Huy Phong dời mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ở hàng ghế bên cạnh sàn nhảy, trong mắt hiện lên một vẻ cân nhắc. Bây giờ, cuộc trả thù chỉ mới bắt đầu. Anh muốn họ phải trả giá vì cái chết của Lục Tần Vũ.

Trong nháy mắt, một người phụ nữ với dáng vẻ xinh đẹp gợi cảm cùng mái tóc đen cột cao sau đầu đi tới. Cô ta ưỡn ẹo đi đến trước mặt Lục Huy Phong, quỳ một chân trên ghế sô pha, đưa tay ra và bắt đầu trêu chọc người đàn ông.

“Anh Lục, đã lâu rồi anh không đến đây. Người ta rất nhớ anh đó.” Người phụ nữ này là bà chủ ở đây, có mối quan hệ không hề bình thường với Lục Huy Phong. Cô ta không tính là người tình, mà chắc chắn chỉ có thể được gọi là bạn tình trên giường.

Lục Huy Phong xoa xoa “hai ngọn núi” cao ngất của cô ra, thản nhiên ném ly rượu trong tay xuống đất rồi tùy tiện thò tay vào trong áo của người phụ nữ.

Khoảnh khắc hai người chạm vào nhau, mùi nước hoa và mỹ phẩm nồng nặc trên cơ thể người phụ nữ lập tức tràn ngập các giác quan của anh. Lục Huy Phong nhíu mày, quay đầu đi.

Sự trêu chọc của người phụ nữ vẫn còn đó, những ngón tay ngọc mảnh mai không ngừng xoa nắn phần dưới căng phồng của người đàn ông. Cô ta nghiêng đầu định hôn lên môi anh.

Bất chợt trong đầu Lục Huy Phong lại lóe lên một khuôn mặt tái nhợt, đó là khuôn mặt của Hạ Tinh Thiên, một vẻ mặt kiên cường không khuất phục. Trong chốc lát, dường như mùi hóa chất kí©h thí©ɧ dưới mũi anh cũng đã chuyển thành mùi thơm thoang thoảng khó tả của Hạ Tinh Thiên.

Lục Huy Phong chợt mở mắt nhìn người phụ nữ đang ra sức khıêυ khí©h, lại vô cớ cảm thấy chán ghét nên kéo cô ta sang một bên, bực bội mắng: “Cút.”

Người phụ nữ tức giận trước ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha và chạy xuống lầu.