Chương 28: Hủy hoại người đàn ông đó

Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế dài không hề nhìn đi chỗ khác kể từ khi nhìn thấy bóng dáng của Hạ Tinh Thiên trên sàn nhảy.

Bàn tay cầm ly rượu của anh ta khe khẽ run lên, màu đỏ trong ly rượu theo bàn tay run rẩy chảy tràn ra trên áo sơ mi trắng nhưng anh ta không để ý.

Đôi mắt anh ta ươn ướt vì phấn khích, đôi đồng tử đen láy của anh ta sáng lên dưới ngọn đèn nhấp nháy và mờ ảo của quán bar.

Keng.

Chiếc ly đổ xuống đất vỡ tan tành, nhưng anh ta hoàn toàn không để ý mà vẫn nhìn bóng dáng người phụ nữ không ngừng ưỡn ẹo thân mình ngoài kia.

Trong mắt anh ta có sự kinh ngạc và vui mừng, nhưng hơn hết thảy là một sự ngây ngất khó tả!

Anh ta bất ngờ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, gạt đám đông sang một bên và lao về phía người phụ nữ ở giữa sàn nhảy.

Nhịp tim dữ dội không ngừng nhắc nhở anh ta rằng đó là cô, là cô, là cô.

Khoảng cách giữa hai người dần dần thu hẹp, cảm xúc trong mắt người đàn ông càng dâng trào và cuồng nhiệt, giống như dung nham sắp phun trào, chỉ cần thêm vài giây nữa thì sẽ lập tức thiêu rụi người khác.

Anh ta giơ tay ra nắm lấy cánh tay mảnh mai của cô, dùng sức kéo vào lòng.

Hạ Tinh Thiên giật mình, sau đó nghĩ lại, đây chắc chắn là người đàn ông mà Lục Huy Phong yêu cầu cô quyến rũ: Lôi Trạch Dật.

Lôi Trạch Dật ôm chặt Hạ Tinh Thiên, giống như sợ cô bỏ chạy. Anh ta gọi tên cô hết lần này đến lần khác mà không sợ làm phiền ai.

Hạ Tinh Thiên hơi luống cuống, nhiệm vụ mà Lục Huy Phong nói với cô không bao gồm việc người đàn ông này quen biết cô!

“Em đã đi đâu vậy? Em đã ở đâu vậy? Anh đã tìm em khắp nơi mà không tìm được! Rốt cuộc em đã đi đâu vậy?”

Tâm trạng của Lôi Trạch Dật vô cùng kích động, hai mắt đỏ ngầu nhìn hơi đáng sợ. Hai tay anh ta ôm chặt lấy vai Hạ Tinh Thiên mà lắc mạnh.

Hạ Tinh Thiên khôi phục lại tinh thần, lạnh lùng nói: “Tôi không biết anh.”

Lôi Trạch Dật giật mình, sau đó bật cười. Ánh mắt dịu dàng như sắp khóc: “Tinh Thiên, em đang đùa anh sao? Xin lỗi, anh không thể cười với em như trước đây đâu. Trò đùa này không vui chút nào cả.”

Hạ Tinh Thiên cảm thấy không đành lòng. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lục Huy Phong đang đứng trên cao, cắn môi, một lúc sau mới nói: “Tôi không biết, tôi... gặp tai nạn nên đã quên hết mọi chuyện trước kia rồi…”

Lôi Trạch Dật cụt hứng buông thõng tay, đứng giữa sàn nhảy trong tuyệt vọng. Những người xung quanh vẫn lắc lư theo điệu nhạc.

“Anh… biết tôi à?” Hạ Tinh Thiên hỏi lại. Không biết vì sao từ tận đáy lòng cô không muốn nhìn dáng vẻ như vậy của đối phương. Trong lòng cô có một ý nghĩ kỳ quái, cô cảm thấy được anh ta hẳn là một người kiêu ngạo và điềm đạm chứ không phải chỉ có vẻ mặt đau khổ như bây giờ.

Người bên kia vẫn không trả lời. Anh ta cứ đứng ngây ra, nhíu mày nhìn cô. Ánh mắt chứa hàng vạn cảm xúc khiến cô sợ hãi mà bất giác lùi lại.

Lôi Trạch Dật nhận thấy động tác tinh tế của cô, vội vàng nắm lấy hai tay cô, lo lắng nhìn cô và cầu xin: “Đừng đi, cầu xin em đừng đi…”

Ngay lúc đó, Hạ Tinh Thiên cảm thấy không gian ồn ào đã im lặng, dường như mọi người xung quanh cũng bất động.

Đôi lông mày của đối phương nhíu chặt lại, cô không kiềm được mà muốn đưa tay lên vuốt ve an ủi.

Bịch.

Bịch.

Bịch.

Sau vài tiếng nổ, những người trên sàn nhảy nhanh chóng tản ra. Mấy chai rượu nằm trên mặt đất vỡ tan tành thành từng mảnh.

Hạ Tinh Thiên ngẩng đầu nhìn về hướng người đàn ông đang đứng trên lầu hai thì đã chẳng thấy đâu. Không hiểu sao trong lòng cô lại hơi lo lắng, cô đẩy Lôi Trạch Dật ra rồi chạy đi.

Lôi Trạch Dật không ngờ rằng anh ta sẽ bị đẩy ra một cách đột ngột như vậy, ngay lập tức anh ta đuổi theo ra ngoài.

Hạ Tinh Thiên, người phụ nữ anh ta yêu ba năm. Anh ta vẫn tìm kiếm không ngừng, liên tục tràn đầy hy vọng, rồi lại liên tục rơi xuống vực thẳm tối tăm tuyệt vọng. Ngay khi anh ta nghĩ rằng mình thực sự đã mất cô mãi mãi thì ông trời lại đưa cô đến trước mặt anh ta.

Nếu đây không phải là định mệnh thì là gì? Cho dù lần này có xảy ra chuyện gì, anh ta sẽ không bao giờ để cô đi nữa! Không ai có thể ngăn cản họ ở bên nhau! Không cần biết cô mất trí nhớ thật hay giả, cô chính là Hạ Tinh Thiên của anh ta.

Hạ Tinh Thiên đuổi tới bãi đậu xe, một chiếc sedan cao cấp màu đen cách đó không xa lái tới. Hạ Tinh Thiên vốn tưởng rằng anh sẽ dừng lại, nhưng không ngờ chiếc xe lại phóng vυ"t qua trước mặt cô.

Sau đó là một chiếc xe khác, Hạ Tinh Thiên mở cửa ngồi vào, không thấy bóng dáng người đàn ông chạy theo cô đâu.

Lôi Trạch Dật nhìn chiếc xe đang phóng đi thì nhanh chóng ghi lại biển số xe. Anh ta bịn rịn nhìn theo chiếc xe đã đi xa, khóe miệng nở nụ cười tươi rói. Sau đó bỗng nhiên anh ta cúi xuống, đôi vai rung rung, không phải anh ta khóc, mà là đang cười.

Nhân viên bảo vệ ở bãi đậu xe nhìn anh ta với vẻ lo lắng, đang định bước tới an ủi thì đột nhiên nghe thấy người đàn ông cười. Tiếng cười vui vẻ và giòn giã, ẩn chứa một niềm vui sướиɠ vô cùng, khiến người ta phấn chấn trở lại.

Khi Hạ Tinh Thiên bị đưa về biệt thự thì trời đã tối, kỳ lạ là căn phòng luôn chìm trong bóng tối giờ phút này lại được thắp đèn đuốc sáng trưng.

Ngay sau khi Hạ Tinh Thiên xuống xe, chiếc xe đưa cô về lại nổ máy phóng vυ"t đi.

Hạ Tinh Thiên do dự đứng trước cửa nhà. Nhưng khi nhìn khung cửa sổ lớn sáng đèn, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm đẩy cửa ra. Dù sao cô vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh, ví dụ như người đàn ông tên Lôi Trạch Dật là ai…

Trong phòng khách rộng lớn, Lục Huy Phong đang ngồi trên chiếc ghế sô pha tao nhã thưởng thức ly rượu của mình. Nhìn thấy Hạ Tinh Thiên đi vào, khuôn mặt của anh lập tức sầm lại. Anh đặt ly rượu xuống, khoanh tay nhìn người đang đứng ở cửa, lạnh lùng nói: “Lại đây.”

Hạ Tinh Thiên nghe thấy thì bước tới, lẳng lặng đứng bên cạnh.

Lục Huy Phong đứng lên, cúi xuống nhìn cô. Anh giơ tay nắm mấy sợi tóc xõa sau lưng của cô lên mũi ngửi, sau đó lại đặt tay lên vành tai của cô vân vê rồi nhẹ nhàng hỏi: “Không muốn hỏi à?”

“Rốt cuộc anh ta là ai?”

Hạ Tinh Thiên lấy hết can đảm mà hỏi, nhưng khi cô nói ra đã lập tức hối hận. Có điều sắc mặt của cô vẫn bình thường, chỉ khác là mấy ngón tay đã bị cô kẹp vào lòng bàn tay.

“Người đàn ông của cô.”

Lục Huy Phong khẽ nhả ra năm chữ, nhưng Hạ Tinh Thiên lại vô cùng kinh ngạc. Mặc dù lúc cô bị người đó ôm vào lòng, cô đã lờ mờ đoán được, nhưng khi chính tai nghe thấy, loại kinh ngạc này không gì sánh được.

“Tại sao... tại sao anh lại làm điều này. Rõ ràng anh biết…”

“Rõ ràng tôi biết anh ta là người của cô mà còn yêu cầu cô lừa gạt tình cảm của anh ta ư? Không đúng, cô sai rồi...” Lục Huy Phong cắt ngang lời Hạ Tinh Thiên. Anh nhấc bàn tay đang xoa vành tai Hạ Tinh Thiên ra chỗ khác, tay kia ôm lấy eo của cô rồi kéo cô sát tới trước mặt mình, khiến thân thể hai người dính chặt vào nhau.

Lục Huy Phong ghé vào lỗ tai cô, hơi thở ấm áp xộc thẳng vào tai khiến Hạ Tinh Thiên rùng mình.

“Tôi không chỉ muốn cô tiếp cận lừa gạt tình cảm của anh ta, mà còn muốn cô hủy hoại cả nhà họ Lôi. Với tầm quan trọng của cô đối với Lôi Trạch Dật, anh ta sẽ không bao giờ nghi ngờ cô.”

“Không! Lục Huy Phong, anh là ma quỷ, anh là ma quỷ!” Hạ Tinh Thiên né tránh bàn tay của anh, ra sức lắc đầu. Rốt cuộc đây là loại người gì chứ?

Lục Huy Phong không thèm đếm xỉa đến lời nói của cô, anh nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp: “Người nào làm sai chuyện gì thì phải xuống địa ngục. Sao hả? Cô đau lòng à? Hay là đã khôi phục trí nhớ rồi?”

Hạ Tinh Thiên lắc đầu, nước mắt lưng tròng lùi lại một bước, kiên quyết nói: “Tôi sẽ không giúp anh.”

Sắc mặt Lục Huy Phong lập tức sa sầm, đôi mắt tối đen như đại dương sâu thẳm, nhìn thì thấy sóng yên biển lặng nhưng nguy hiểm lại đang dâng trào.

“Cô yêu anh ta à?” Không biết vì sao trong đầu lại bất ngờ hỏi một câu như vậy, Lục Huy Phong bỏ qua câu hỏi kỳ quái trong lòng, tiến về phía Hạ Tinh Thiên hai bước: “Cô đã yêu anh ta rồi.” Lần này không phải là một câu hỏi mà là câu khẳng định.

Anh không bỏ qua ánh mắt dây dưa của hai người ở tầng dưới trong quán bar, ánh mắt quấn quít như vậy, như thể mọi thứ xung quanh đều hóa thành hư vô, chỉ còn lại hai người họ. Ngọn lửa giận lại bùng lên trong lòng anh.

Anh giơ tay tát Hạ Tinh Thiên ngã xuống đất, lập tức lao đến túm lấy áo cô rồi kéo đến trước mặt mình. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy hoảng sợ của cô: “Tôi không cho phép. Cô là thú cưng của tôi! Cô không được yêu ai khi chưa được sự cho phép của tôi! Hơn nữa, một đứa khốn nạn như cô thì có tư cách gì để yêu đương? Nếu cô dám làm hỏng chuyện của tôi…”

Vừa nói anh vừa lấy từ phía sau ra một khẩu súng lục màu đen, chĩa họng súng đen ngòm lên trán Hạ Tinh Thiên. Giọng nói của Lục Huy Phong lại chậm rãi vang lên: “Thì chính tay tôi sẽ tống cô xuống địa ngục.”

Hạ Tinh Thiên sợ hãi run lên, hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt. Lục Huy Phong khẽ hừ một tiếng rồi đẩy cô ra và đi lên lầu.

Hạ Tinh Thiên đứng một mình trong phòng khách, ngơ ngác nhìn người đi lên lầu. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, lúc này cô đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi, không còn tâm tư để nghĩ đến Lôi Trạch Dật nữa.

Lục Huy Phong không hề nói đùa, anh thật sự sẽ bắn một phát súng để gϊếŧ chết cô, nhất là khi anh hỏi mà lại không có được câu trả lời.

Không hiểu sao cứ nghĩ đến cảnh đôi nam nữ kia nhìn nhau trên sàn nhảy, nỗi bực bội trong lòng anh càng hiện rõ hơn. Rõ ràng là anh muốn gϊếŧ người, nhưng khi dí súng vào đầu cô thì anh lại buông tha cho cô. Nhất là khi anh lại nhìn thấy nỗi sợ hãi sâu thẳm trong đôi mắt trong veo ấy.

Rốt cuộc anh bị sao vậy?

Bịch.

Một nắm đấm khó chịu đấm xuống bàn làm việc, đồ vật trên bàn đều bị rung lắc. Trên hành lang có tiếng bước chân truyền đến, chủ nhân của tiếng bước chân đó cố ý đi rất nhẹ, có vẻ cẩn thận từng li từng tí.

Hạ Tinh Thiên nhè nhẹ đi lên lầu trong bóng tối. Khi cô vừa đứng trên hành lang, còn chưa kịp quay người đã bị tiếng mở cửa bất ngờ phía sau lưng làm cho giật mình.

Ánh đèn vàng từ phòng làm việc phát ra và kéo dài đến chân cô.

Cô nhìn người đàn ông đứng ở cửa và định mở miệng, cô cảm thấy mình nên nói điều gì đó với anh, nhưng cô nên nói gì đây? Cuối cùng, cô ngậm miệng lại, quay người đi về phía phòng nghỉ.

Khi cô quay người lại, ngọn lửa trong lòng Lục Huy Phong lập tức bùng cháy. Anh nắm chặt tay cô, tiến lên hai bước rồi túm lấy áo của Hạ Tinh Thiên lôi về phía sau.

Hạ Tinh Thiên bị Lục Huy Phong kéo trở lại phòng làm việc, còn chưa kịp định hình tình huống thì đã nghe thấy tiếng va chạm.

Tất cả mọi thứ trên bàn làm việc đều bị cánh tay của Lục Huy Phong quét qua rơi vung vãi xuống đất.

Hạ Tinh Thiên bị tiếng động đột ngột làm cho giật mình, cô đưa tay túm lấy cánh trái tay đang kéo cổ áo của mình.

Nhưng ngay khi tay cô vừa chạm vào thì đôi tay đó lại hất tay cô ra. Sau đó cô thấy bả vai đau nhức tê rần, cơ thể đã bị Lục Huy Phong ném lên bàn.

Hạ Tinh Thiên chỉ cảm thấy lưng đau rã rời, xương vai cũng đau đớn vô cùng.

Xoẹt xoẹt.

Một tay Lục Huy Phong xé rách váy của cô. Một bộ váy đẹp như thế mà trong nháy mắt đã bị xé ra làm hai đoạn, làn da trắng nõn của cô cứ thế lộ ra bên ngoài!