Chương 37: Anh đã hủy hoại tôi

Hạ Tinh Thiên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh run, các khớp xương đau nhói khiến cô gần như phát điên, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy. Mặc dù được người bên cạnh ôm vào lòng nhưng cô vẫn không hề cảm nhận được sự ấm áp.

Lục Huy Phong hét lớn tên của Ngô Tuấn Sâm ở trong phòng, nhưng vì hiệu quả cách âm của căn phòng trên lầu và lầu dưới quá tốt nên người ở dưới lầu đều không nghe thấy.

Tình hình của Hạ Tinh Thiên càng ngày càng trở nên tồi tệ, cô cảm thấy da thịt mình đau đến thấu xương, cứ như có hàng ngàn chiếc đinh nhỏ đang cắm vào. Cô đau đớn hét lên.

“A… A…”

Từng tiếng hét chói tai ở trong phòng vọng đến, dì Phượng bừng tỉnh. Bà ta nghe thấy tiếng hét chói tai rất nhỏ kia thì tỉnh dậy, mở cửa ra, âm thanh càng lớn hơn. Lúc này bà ta mới biết Hạ Tinh Thiên đã xảy ra chuyện, lập tức gõ cửa phòng của Ngô Tuấn Sâm.

Ngô Tuấn Sâm dụi đôi mắt còn ngái ngủ kéo cánh cửa phòng ra, trong chớp mắt cũng nghe thấy tiếng thét chói kia, lập tức quay lại phòng lấy một vài dụng cụ chữa bệnh đơn giản rồi phóng lên lầu.

Hạ Tinh Thiên phát điên nắm lấy cánh tay Lục Huy Phong mà cắn, trong chớp mắt, mùi máu tanh tràn ngập mọi giác quan của cô. Không đủ! Không đủ!

Cô đẩy Lục Huy Phong ra rồi chạy về phía phòng tắm. Khi Lục Huy Phong vừa đỡ cánh tay vừa nhảy ra khỏi giường thì đã nghe thấy tiếng kính vỡ, anh vội tăng tốc độ chạy, nhưng đã quá muộn rồi. Hạ Tinh Thiên đang cầm mảnh thủy tinh vỡ và tự rạch một đường trên cánh tay, cuối cùng cơn đau buốt cũng làm giảm cơn đau trên toàn thân cô. Hạ Tinh Thiên giơ cổ tay lên bắt đầu liếʍ máu trên cánh tay, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.

Lục Huy Phong đứng ở cửa sợ ngây người, đột nhiên sau lưng bị một lực mạnh va vào khiến anh lảo đảo vài bước. Sau khi định thần lại, anh lập tức tiến lên túm lấy Ngô Tuấn Sâm đang đứng ở cửa phòng tắm: “Cứu cô ấy!” Trong tiếng gào thét vừa đau lòng vừa hối hận, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Ngô Tuấn Sâm, lại giống như một con sư tử đang nổi điên.

Ngô Tuấn Sâm liếc mắt nhìn anh, trên mặt rộ lõ vẻ mỉa mai: “Đây không phải là do một tay anh tạo thành hay sao?”

Lục Huy Phong ngẩn ra. Bất thình lình, Hạ Tinh Thiên đang ngồi trên mặt đất hét lên một tiếng, sau đó cầm mảnh kính vỡ trong tay đứng dậy, lao thẳng về phía bọn họ.

Khi còn cách bọn họ khoảng một thước thì Hạ Tinh Thiên đột ngột dừng lại, đặt mảnh kính vỡ lên cổ mình rồi tức giận gào lên với Lục Huy Phong: “Đưa cho tôi.”

Lục Huy Phong mím môi nhìn cô: “Không được.”

Lục Huy Phong biết cô đang nói cái gì, ánh mắt so với lúc nãy đã trấn tĩnh hơn rất nhiều, rõ ràng là đã khôi phục lại thần trí.

Nếu là trước kia có lẽ anh sẽ cho, hơn nữa anh sẽ dốc hết sức để cho cô càng nhiều càng tốt, nhưng bây giờ thì không. Liều lượng của hai lần trước đã cao hơn bình thường gấp ba lần, nếu lần này mà cho nữa thì chỉ sợ cô càng nghiện nặng hơn và càng khó cai hơn.

Hạ Tinh Thiên nghiến chặt răng nhìn người đàn ông cách đó ba bước, vẻ mặt của cô trở nên méo mó, dữ tợn vì nỗi đau đớn vô tận trên người, nhưng giọng điệu không còn cứng rắn nữa: “Cầu xin anh… đưa cho tôi đi… Khó chịu quá…”

Lục Huy Phong nắm chặt tay, tiến lên trước từng chút một: “Cô hãy đưa mảnh kính cho tôi trước, tôi sẽ đưa cho cô ngay.”

Hạ Tinh Thiên lắc mạnh đầu: “Anh đưa trước cho tôi, nếu không tôi sẽ chết trước mặt anh. Không phải anh muốn nhìn thấy tôi thế này sao? Đưa cho tôi.”

Lục Huy Phong khẽ cau mày, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn. Anh liếc qua nhwuxng thớ da đang run rẩy trên người Hạ Tinh Thiên, nỗi xót xa ân hận lập tức ùa đến: “Tôi sẽ không làm hại cô nữa... ngày mai tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện cai thuốc, được không? Cô hãy bỏ đồ trong tay xuống trước đi.”

Hạ Tinh Thiên càng siết chặt mảnh kính vỡ trong tay, đè lên cổ, da thịt lập tức bị cắt, vết máu đỏ tươi chảy ra loang lổ trên mảnh kính nhưng cô không cảm thấy đau đớn. So với nỗi đau xé buốt trong xương cốt kia thì nỗi đau này chẳng hề hấn gì. Đôi mắt cô lại trở nên ngây dại, ánh lên sự đấu tranh nội tâm, nhưng cuối cùng, dấu vết của sự đấu tranh nội tâm đó đã bị bao phủ bởi nỗi đau đớn truyền đến từ các khớp xương, làn da, thớ thịt và mỗi một bộ phận trên cơ thể cô rồi xóa sạch ý chí cuối cùng còn sót lại của cô.

Giọng nói của Hạ Tinh Thiên trở nên thảm thiết và gay gắt: “Anh gạt tôi. Không phải anh chỉ muốn nhìn tôi bị hành hạ đau đớn như vậy cho đến chết sao? Anh sẽ không đưa tôi đến bệnh viện đâu.”

Toàn thân Lục Huy Phong căng cứng, nắm đấm khẽ run lên vì dùng lực quá mạnh: “Tôi không lừa cô đâu, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay lập tức.”

Trong mắt Hạ Tinh Thiên hiện lên một tia tuyệt vọng, cô lắc đầu: “Tôi không đi! Tôi chỉ cần morphin, đưa cho tôi! Tôi sẽ không cai. Chỉ cần anh đưa cho tôi, ngày nào tôi cũng để mặc anh chơi đùa, tôi cũng sẽ dụ dỗ Lôi Trạch Dật. Chỉ cần anh đưa cho tôi… cho tôi…”

Ánh mắt Lục Huy Phong chợt lóe lên, lợi dụng Hạ Tinh Thiên đang khàn giọng gào rít anh liền phóng về phía cô nhưng Hạ Tinh Thiên đã né tránh được. Cô càng nắm chắc mảnh kính vỡ hơn, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Lục Huy Phong, trong chớp mắt, cô đã đưa mảnh kính vỡ tới động mạch cổ tay.

“Dừng tay! Tôi sẽ đưa cho cô.” Ngay lúc đó, dường như trong phòng tắm lạnh lẽo vang lên tiếng máu bắn tung tóe, lời nói của Lục Huy Phong vẫn chậm một bước.

Hạ Tinh Thiên không hề cảm thấy đau đớn với vết thương trên cổ tay, mỗi một vết thương trên người sẽ khiến cô cảm thấy thoải mái hơn, sắc mặt tái nhợt lập tức sáng lên: “Thật chứ?”

Lục Huy Phong mím chặt môi, sắc mặt xanh mét nhìn Ngô Tuấn Sâm đứng ở cửa: “Gọi người lấy đồ lên đây.”

Ngô Tuấn Sâm vừa hoàn hồn sau cú sốc: “Tại sao lại là tôi?”

“Nhanh đi!” Tiếng gầm thô bạo của Lục Huy Phong làm rung chuyển cả phòng tắm, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Tuấn Sâm có vài phần cầu xin.

Khóe miệng của Ngô Tuấn Sâm giật giật, đây là điều anh ta muốn, anh ta lập tức xoay người đi xuống lầu.

Vệ sĩ ở tầng dưới nghe thấy có tiếng động đã mặc quần áo đứng đợi sẵn. Ngô Tuấn Sâm tấm tắc khen ngợi, không hổ danh là vệ sĩ của Lục Huy Phong, quả nhiên đã được huấn luyện rất tốt.

Anh ta nghĩ nghĩ rồi nói với một trong số họ: “Mang đồ lên phòng cho tôi.”

Vệ sĩ không hề do dự, thuốc phiện trong hộp không phải lo lắng bị động tay động chân, dù sao dựa vào lượng thuốc đã tiêm hai lần trước với Hạ Tinh Thiên thì lần tiêm này cũng chỉ thoải mái được một lúc chứ không hạ hỏa được bao lâu, ngay cả khi bị thay bằng thuốc độc thì kết quả cũng không thay đổi.

Ngô Tuấn Sâm xách chiếc hộp về phòng mình, chưa đầy một phút đã lấy ra và chạy lên lầu.

Khi Ngô Tuấn Sâm bước đến cửa phòng tắm, máu trên tay Hạ Tinh Thiên đã nhỏ trên mặt đất. Từng giọt từng giọt máu đỏ sậm rớt tí tách tạo thành một vũng máu đặc sệt.

“Đưa cho tôi! Đưa cho tôi! Mau lên!” Khuôn mặt Hạ Tinh Thiên lộ rõ vẻ vui mừng khôn xiết, sắc mặt tái nhợt của cô trông thật quỷ dị mà điên cuồng.

Ngô Tuấn Sâm nhướng mày nhìn Lục Huy Phong, Lục Huy Phong gật đầu đưa tay cầm lấy chiếc hộp. Khi anh đang định đi về phía Hạ Tinh Thiên thì cô lại hướng mũi của mảnh kính về phía Lục Huy Phong: “Không được qua đây, ném chiếc hộp lại đây.”

Lục Huy Phong nắm chặt chiếc hộp, đấu tranh nội tâm rồi cuối cùng vẫn thỏa hiệp đẩy chiếc hộp dọc theo mặt đất về phía Hạ Tinh Thiên.

Hạ Tinh Thiên lộ ra vẻ vui sướиɠ điên cuồng. Thời điểm chiếc hộp chạm đến chân cô, cô gần như phát điên ngồi xuống đất, nhanh chóng dùng một tay mở hộp ra, vội vàng lấy từ trong đó ra một cái lọ, tiêm xilanh vào hút cạn thuốc trong đó rồi cứ thế mà cắm kim tiêm lên cánh tay mình.

Khi chất lỏng tràn vào, cơn đau trong cơ thể từ từ giảm xuống, thậm chí còn có cảm giác hơi tê dại. Cô không làm điều anh nghĩ, vẻ mặt thoải mái và thở dài một tiếng, trông rất lờ đờ.

Lục Huy Phong không đành lòng nhìn, sự hối hận trong lòng như thiêu đốt cả trái tim anh, nhưng anh lại lo lắng cô sẽ bị sốc thuốc nên chỉ có thể cẩn thận nhìn cô đang mụ mị trong đó.

Hạ Tinh Thiên buông lỏng tay cầm mảnh kính vỡ, khiến nó rơi xuống đất vỡ tan tành.

Lục Huy Phong lập tức đi tới, ôm lấy thân thể cô. Hạ Tinh Thiên đưa tay đẩy anh ra, bắt đầu cười ngây dại, sau đó đột nhiên cười rộ lên, tiếng cười vừa hoang dã vừa thảm thiết.

Cô không ngừng lảm nhảm: “Không thể quay lại được nữa, không thể quay lại được nữa... Lục Huy Phong… Anh vừa lòng rồi, anh vừa lòng rồi… Anh đã trả thù được cho cô ta… Anh vui rồi chứ…”

Lục Huy Phong sững người trong không trung, vừa duỗi người về phía trước thì thân thể Hạ Tinh Thiên lại ngã xuống nằm thẳng đơ trên mặt đất.

Lục Huy Phong quỳ xuống, chạm vào khuôn mặt ấm áp và ẩm ướt của cô.

Những vết thương trên cơ thể Hạ Tinh Thiên rất kinh khủng, làn da đẹp đẽ đã bị biến đổi, toàn bộ cánh tay và quần áo của cô dính đầy máu đỏ sẫm. Dì Phượng vội vàng cầm hộp thuốc chạy đến, đúng lúc bắt gặp Lục Huy Phong đang ôm Hạ Tinh Thiên đi ra thì không khỏi sợ hãi hét lên.

Lục Huy Phong lạnh lùng liếc bà ta rồi nghiêng người ôm cô trở về phòng.

Sắc mặt của dì Phượng không được tốt lắm, ánh mắt vừa rồi của Lục Huy Phong quá sắc bén khiến người ta cảm thấy thật áp lực. Bà ta trấn tĩnh lại, đưa hộp thuốc cho Ngô Tuấn Sâm, anh ta nhận lấy rồi đi về phía phòng nghỉ.

Mối ân oán của anh ta và Lục Huy Phong không thể nhập lại làm một với sinh mạng vô tội, đó là lý do tại sao anh ta bí mật thay thế morphine bằng thuốc mê. Anh ta có hận thì cũng không hận đến mức mất hết lương tâm như Lục Huy Phong.

Sau khi xử lý các vết thương của Hạ Tinh Thiên, anh ta băng bó cẩn thận lại, cánh tay mảnh khảnh bị băng bó dày đặc và sưng lên, trên cổ cũng quấn vài vòng và được cố định bằng một chiếc vòng.

Sau khi Ngô Tuấn Sâm xử lý vết thương xong, anh ta chuẩn bị đi ra ngoài: “Tôi sẽ không nói cảm ơn anh.” Khi anh ta mở cửa, Lục Huy Phong ở phía sau bất chợt lên tiếng.

Ngô Tuấn Sâm cười khẩy, mở cửa bước ra với vẻ khinh khỉnh.

Thật ra, đến bây giờ anh ta cũng đoán được một vài việc. Năm đó, Lục Tần Vũ chết rất thảm, khi pháp y khám nghiệm hiện trường thì anh ta cũng ở đó, cho nên lúc nghe được câu nói cuối cùng trước khi Hạ Tinh Thiên ngất đi là anh ta đã biết.

Ánh mắt mỉa mai nhìn vào cánh cửa khép hờ, dựa vào tường không khỏi bật cười. Ai cũng biết chuyện xảy ra lúc đó là tai nạn, không ai có thể trách được, nhưng Lục Huy Phong vẫn gieo rắc lửa giận lên người vô tội, mà chính bản thân anh lại bị mắc kẹt trong đó, đúng là nghiệt duyên mà.

Chưa bao giờ Lục Huy Phong thấy hối hận như bây giờ, kể cả đối với sự việc của Lục Tần Vũ khi đó cũng không hề có. Dù sao khi anh nhận được tin tức thì Lục Tần Vũ đã chết được hai ngày.

Nhưng Hạ Tinh Thiên thì khác, anh đã chứng kiến

toàn bộ quá trình tự hại bản thân của cô, nó rất bi thảm và đẫm máu. Không phải anh chưa từng vấy máu nhưng lại là lần đầu bàng hoàng, thậm chí là đau lòng.