Chương 38: Anh ta đã chạm vào chỗ nào của cô?

Kinh hãi vì cảnh tượng trước mắt quá chấn động, đau lòng vì tình cảm mà anh đã dành cho người phụ nữ kia, đó là một loại tình cảm mà trước nay anh chưa từng có, chưa đến mức yêu nhưng thích thì đã có thừa.

Lục Huy Phong đặt tay lên khuôn mặt tái nhợt của Hạ Tinh Thiên, khi anh chạm vào làn da ấm áp của cô, cuối cùng sự khó chịu và lo lắng trong lòng anh cũng dịu xuống.

Anh khẽ thở dài rồi đứng dậy và đi ra khỏi cửa.

Lục Huy Phong vừa rời đi không bao lâu thì Hạ Tinh Thiên tỉnh lại, đầu óc trống rỗng, cảm giác trên người vẫn chưa khôi phục và lúc này cũng không thể động đậy.

Cô mở mắt ra nhìn trần nhà u ám, trong đầu cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng lúc đó mà nước mắt cứ thế lăn dài trên má. Cả đời này của cô đã hoàn toàn bị hủy hoại, cái gì mà tương lai, cái gì mà sau này, tất cả đều chỉ là một câu nói suông.

Không biết đã qua bao lâu, Hạ Tinh Thiên cảm thấy trong người như hơi có một chút sức lực, nhưng bởi vì thuốc đã hết hiệu lực nên cơn đau đớn dần kéo đến.

Những vết thương đó không ngừng nhắc nhở cô về thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này. Giờ đây trên người Hạ Tinh Thiên có bao nhiêu vết thương thì cô hận Lục Huy Phong bấy nhiêu.

Trên da thịt càng ngày càng đau rát khiến cô không chịu đựng nổi mà rêи ɾỉ, mồ hôi đã lấm tấm đầy trên trán.

Thời gian càng lâu, vết thương trên da càng đau dữ dội. Hạ Tinh Thiên muốn giãy dụa nhưng lại phát hiện ngực, eo, chân, thậm chí cả cánh tay đều quấn băng dày cố định trên giường.

“Lục Huy Phong, Lục Huy Phong. Anh hận tôi như vậy sao?” Hạ Tinh Thiên gào thét lên. Cô nghĩ nhất định là Lục Huy Phong cố ý, anh cố ý trói cô lại để cô không có sức lực mà chịu đựng đau đớn như vậy.

Lục Huy Phong đang ở trong phòng làm việc nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy tới, thấy Hạ Tinh Thiên đang ra sức giãy giụa. Anh biết tác dụng của thuốc đã hết, nhưng ngoại trừ việc nhìn cô, ngoại trừ tự trách và đau lòng thì anh chẳng làm được gì cả.

Trong mắt Hạ Tinh Thiên, anh rất bình tĩnh. Trái tim và đôi mắt của cô đã bị thù hận che mờ, cô không thể nhìn thấy sự phiền muộn và hối hận dưới dáng vẻ bình tĩnh kia của anh. Cô gào rít lên: “Tôi hận anh, tôi hận anh. Tên ác ma này, tôi nguyền rủa anh, tôi nguyền rủa anh.”

Sự đau đớn trên người không vì cô trút giận mà giảm đi một nửa, ngược lại bởi vì cô giãy giụa mà vết thương vừa khép miệng lại nứt ra, màu trắng của băng gạc đã nhanh chóng bị dính máu đỏ tươi.

Lục Huy Phong nhấc chân lên, lúc sắp hạ xuống thì rút về, anh xoay người bước ra ngoài.

“Aaa…”. Hạ Tinh Thiên bắt đầu hét ầm lên, nỗi đau đớn trên người khiến cô sắp sụp đổ. Cô hít thở từng ngụm không khí và chẳng bao lâu thì hôn mê bất tỉnh.

“Phải làm sao mới có thể giúp cô ấy cai nghiện?” Lục Huy Phong đứng trước mặt Ngô Tuấn Sâm lạnh lùng hỏi.

Ngô Tuấn Sâm đung đưa bàn chân đang bắt chéo: “Anh đang hỏi tôi?”

Sắc mặt Lục Huy Phong trầm xuống: “Cần thuốc gì?”

Ngô Tuấn Sâm mỉm cười, bỏ vẻ mặt lưu manh đi: “Thuốc phiện, buprenorphine, naltrexone, tất nhiên, tốt nhất vẫn là morphine.”

Sắc mặt Lục Huy Phong vẫn không thay đổi nhìn anh ta, anh phát hiện ra anh thật sự không thích tên này, ngoại trừ chán ghét thì chính là kinh tởm.

“Dùng loại thuốc tốt nhất! Cần bao nhiêu tiền cũng được.”

Ngô Tuấn Sâm tặc lưỡi: “Nghiêm túc chứ? Theo như tôi biết, anh không hề quan tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào như thế này...”

“Có liên quan gì đến anh sao?” Lục Huy Phong nheo mắt liếc nhìn về phía Ngô Tuấn Sâm, trong mắt lóe lên vẻ nguy hiểm.

Ngô Tuấn Sâm nhún vai và đứng dậy đi về phía biệt thự.

Lục Huy Phong đứng trên bãi cỏ lớn, nhìn về căn phòng hướng bãi cỏ trên tầng hai của biệt thự, ánh mắt sâu thẳm như giếng cổ vậy.

Hạ Tinh Thiên bị trói ở trên giường và được tiêm thuốc an thần cứ sáu tiếng một lần. Mỗi lần tỉnh dậy thì tỉnh táo hơn một chút, nhưng khi lên cơn nghiện thì vẫn đau đớn thống khổ không chịu được.

Cô tưởng rằng ngày đó Lục Huy Phong đã cho cô morphin thật, nhưng cô không ngờ... Cô không hiểu tại sao anh lại đánh tráo như vậy, là thật lòng muốn cứu cô sao?

Nhưng cơ thể cô không chịu đựng được việc mình suy nghĩ quá nhiều nên lại co giật một trận, lúc này cô hy vọng vết thương trên người có thể đau nhiều hơn. Trước đây cô không hiểu tại sao khi lên cơn nghiện ma tuý cô lại cứ tự làm đau chính mình như vậy, bây giờ cô vừa động đậy là cảm giác như bị cả ngàn con kiến

gặm nhấm vào cơ thể, cần phải có một cơn đau khác mới có thể ức chế được.

Hiện tại cô khó chịu bao nhiêu thì cô lại tưởng nhớ đến niềm kɧoáı ©ảʍ được rạch tay hôm ấy bấy nhiêu.

Lục Huy Phong chưa từng đến thăm cô trong những ngày cai nghiện, Hạ Tinh Thiên cũng chẳng ham hố gì. Nếu cô không muốn chết thì cô càng phải sống, cô phải rời đi, cô phải rời đi.

Ngày qua ngày, cơn nghiện ma túy của cô dần bị ý chí đè nén, số lần cai nghiện mỗi ngày một giảm, cơ thể đang bước vào thời kỳ hồi phục.

Ngô Tuấn Sâm thấy việc của mình đã xong thì không muốn ở lại nơi mà mình không được hoan nghênh này, sau khi để lại đủ thuốc, rồi cứ ba ngày sẽ đến băng bó vết thương cho Hạ Tinh Thiên một lần.

“Cô đã hồi phục rất tốt.” Ngô Tuấn Sâm vừa sát trùng vết thương cho cô vừa nói.

Hạ Tinh Thiên nhìn anh ta, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, thật lâu sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Ngô Tuấn Sâm băng bó vết thương cho cô xong thì vỗ vỗ vai cô: “Mặc dù tôi đối lập với Lục Huy Phong, nhưng trong chuyện này cô nên cảm ơn anh ta. Tất nhiên, người mà cô hận cũng là anh ta. Theo một ý nghĩa nào đó, chúng ta nên là bạn.”

Hạ Tinh Thiên ngẩng mặt lên, nở nụ cười với Ngô Tuấn Sâm. Đây là lần đầu tiên cô cười trong hai tháng qua. Đôi mắt to cong cong như vầng trăng, khóe môi hồng nhạt hơi nhếch lên, cả khuôn mặt dịu dàng và ấm áp khiến Ngô Tuấn Sâm chợt ngẩn người ra.

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không liên quan gì đến anh.” Hạ Tinh Thiên nói xong thì đứng dậy, cầm lấy quyển sách ở đầu giường, đi đến chiếc ghế dựa rồi nằm phơi nắng trên ban công.

Ngô Tuấn Sâm hơi nhún vai, nhưng ánh mắt lại dừng ở sau đầu của Hạ Tinh Thiên. Khó trách tại sao Lục Huy Phong lại thích cô như vậy, thật sự rất thú vị.

Anh ta đang định đi về phía ban công thì sau lưng vang lên tiếng bước chân ghê tởm, nghiêng đầu nhìn qua thì đã thấy người đàn ông đi tới cửa. Anh ta khẽ hừ giọng, thu dọn đồ đạc rồi bước ra ngoài, khi đi ngang qua Lục Huy Phong thì cố ý dừng lại: “Mùi hương trên cơ thể cô ấy không tệ.”

Lục Huy Phong nhìn Ngô Tuấn Sâm bằng ánh mắt thù hằn, còn Ngô Tuấn Sâm lại né tránh ánh mắt ấy và quay đầu ra cửa với một nụ cười lưu manh.

Lục Huy Phong bước nhanh đến ban công kéo Hạ Tinh Thiên đến trước mặt mình, trợn mắt nhìn cô và lớn tiếng hỏi: “Vừa rồi anh ta đã làm gì cô?”

Hạ Tinh Thiên chẳng hiểu tại sao, cô vặn cổ tay muốn thoát ra: “Anh buông tay ra.”

Lục Huy Phong hừ giọng: “Được anh ta chạm vào thì cô thấy thoải mái, còn bị tôi cầm tay như này thì cô lại thấy ghê tởm phải không?”

Hạ Tinh Thiên cảm thấy người này thật sự không thể nói lý nên đã từ bỏ việc giãy dụa, nhưng điều này lại trở thành âm thầm chống đối trong mắt Lục Huy Phong. Anh nắm lấy cằm Hạ Tinh Thiên, buộc cô phải ngẩng đầu lên: “Sao? Cô như vậy là đang thừa nhận phải không?”

Hạ Tinh Thiên muốn hất tay anh ra, nhưng không ngờ người đàn ông lại nắm càng chặt hơn, Hạ Tinh Thiên bị đau đến mức chửi thề: “Anh bị bệnh à!”

Lục Huy Phong sửng sốt, nheo mắt nhìn cô đầy vẻ nguy hiểm: “Cô nói lại lần nữa xem.”

Hạ Tinh Thiên coi như là một người đã chết hai lần, cô biết Lục Huy Phong cứu cô thì anh sẽ không để cô chết nên lá gan cũng to hơn trước. Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của Lục Huy Phong định bật lại, nhưng cô không ngờ suy nghĩ của mình lại bị đôi mắt đó thu hút, cô nhìn rõ chính mình trong đôi mắt sâu thẳm ấy.

Trong ánh mắt của Lục Huy Phong hiện lên một nụ cười, lợi dụng Hạ Tinh Thiên đang thất thần, anh đã hôn xuống.

Hạ Tinh Thiên bị xâm phạm thì giật mình hoàn hồn trở lại, cô giơ tay đánh Lục Huy Phong. Lục Huy Phong biết vết thương trên người cô chưa khỏi hoàn toàn nên không dám dùng quá nhiều lực, vì vậy anh bế ngang cô lên rồi đặt cô xuống giường.

Hạ Tinh Thiên nằm trên giường không hề nhúc nhích, cô biết rằng nếu anh muốn cô thì cô sẽ không bao giờ có cơ hội trốn thoát. Hơn nữa kinh nghiệm trong quá khứ cho cô biết rằng chạy trốn và phản kháng chỉ đổi lấy thêm sự sỉ nhục và hành hạ mà thôi, cô sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.

Lục Huy Phong thấy được sự ngoan ngoãn hiếm có của Hạ Tinh Thiên thì tâm trạng rất tốt, anh nới lỏng cà vạt, nghiêng người nằm xuống. Lần này anh dự định sẽ từ từ, không dễ gì có được sự tha thứ của cô, tốt hơn là nên bắt đầu từ chỗ khác.

Tay anh luồn vào dọc theo vạt áo của cô, nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, đôi môi nóng bỏng của anh áp chặt vào môi cô, chuyển qua chuyển lại và không ngừng gặm nhấm. Hơi thở dồn dập giữa hai người dần dần hòa quyện vào nhau, Lục Huy Phong mở miệng khẽ cắn, hàm răng của đối phương vừa hé ra thì anh đã nhẹ nhàng đưa lưỡi vào.

Hạ Tinh Thiên buộc phải tiếp nhận đầu lưỡi thô to của người đàn ông, lại bị anh hôn đến mất phương hướng, l*иg ngực vì khó thở mà phập phồng lên xuống, giống như một lời mời gọi im lặng.

Lục Huy Phong thở hổn hển, buông lỏng môi cô, dùng đầu đẩy áo của Hạ Tinh Thiên lên để lộ ra “đồi núi” đầy đặn mịn màng.

Bàn tay mê mẩn xoa nắn da thịt mềm mại, anh không nhịn được mà thở hổn hển rồi nhẹ nhàng hôn lên nơi đó.

Hạ Tinh Thiên lập tức rên nhẹ, Lục Huy Phong lại hôn lên môi cô một hồi, sau đó bắt đầu chuyên tâm tận hưởng cảm giác mềm mại kia. Anh tùy ý thay đổi hình dạng của “bánh bao” mềm mại trong tay, thỉnh thoảng còn đưa lưỡi liếʍ vài cái.

Hạ Tinh Thiên chỉ cảm thấy như có vô số dòng điện chảy khắp cơ thể, ngứa ngáy khó chịu, cơ thể ngày càng mẫn cảm khiến cô vừa xấu hổ vừa hận, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, cả chiếc cổ trắng ngần cũng ửng hồng.

Lục Huy Phong thả tay ra, cúi đầu nằm ở một bên bộ ngực mềm mại kia mà nhẹ nhàng gặm mυ"ŧ, trong khi tay kia không ngừng xoa bóp nhào nặn.

Lục Huy Phong buông tay ra, trượt từ trên xuống cái bụng bằng phẳng mà liếʍ khiến Hạ Tinh Thiên ngứa ngáy vô cùng, cô chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, khó chịu vặn vẹo eo muốn đuổi cảm giác hừng hực kia đi.

Lục Huy Phong nở nụ cười xấu xa, đứng dậy, cởi hết quần áo xộc xệch trên người Hạ Tinh Thiên, chỉ để lại bộ đồ lót màu trắng kia.

Lục Huy Phong cởϊ qυầи áo của mình, hai thân hình nóng bỏng dính chặt vào nhau, anh dùng chân tách cặp chân dài của cô ra, lòng bàn tay nóng bỏng vòng xuống eo, nhào nặn bờ mông của cô một lát rồi lại di chuyển về phía trước.

Cảm nhận được cái nóng ẩm ướt, Lục Huy Phong càng thêm suồng sã mà đưa tay vào và bắt đầu nhào nặn không ngừng.

Anh nâng người lên, đặt môi lên trán và dái tai của Hạ Tinh Thiên, vừa liếʍ vừa phả hơi nóng vào tai cô mà nói nhỏ: “Thật ẩm ướt.”

Lúc này mặt Hạ Tinh Thiên đỏ lên như quả cà chua luộc, cô liều mạng áp chặt khuôn mặt xuống giường.

Lục Huy Phong đưa tay giữ chặt khuôn mặt cô để cho cô nhìn mình.

Hạ Tinh Thiên nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng trong đôi mắt đen láy sáng bóng của anh, toàn thân cũng ửng hồng, nhịp tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh. Tiếng vọng trong đầu cũng không thể kìm chế được tiếng tim đập dữ dội, như thể chỉ còn lại hai người trên thế giới này.