Chương 49: Ác mộng tái hiện

Hạ Tinh Thiên cười ngượng ngùng, hai má ửng hồng, khẽ hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Amy đưa tay nhìn đồng hồ: “Đi dự tiệc, sắp đến giờ rồi.”

Hạ Tinh Thiên lo lắng ngồi vào xe, nắm chặt hai tay, không hiểu sao trong lòng cảm thấy bứt rứt không yên.

Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại, Hạ Tinh Thiên vừa định đẩy cửa xe thì bên ngoài đã có người giành mở trước.

Người mở cửa chính là một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest và thắt nơ, người đàn ông cúi đầu chào Hạ Tinh Thiên làm động tác mời, tay kia để trên không trung.

Hạ Tinh Thiên do dự đặt tay lên đó rồi xuống xe, Amy lập tức xuống xe đi theo hai người rồi đi vào trong.

Người đàn ông đưa Hạ Tinh Thiên đến lối vào thang máy rồi dừng lại, Amy đưa cô đến thẳng sảnh tiệc xoay trên tầng cao nhất.

Khi cánh cửa mở ra, những giọng nói ồn ào và tiếng nhạc nhẹ nhàng trong sảnh tiệc cùng vang lên.

Hạ Tinh Thiên đứng ở cửa, son phấn lụa là, ăn uống linh đình, dường như thế giới này rất xa mà lại rất gần với cô.

“Còn không đi vào?” Bất chợt một giọng nam trầm thấp quen thuộc truyền đến, hơi thở thiêu đốt phả vào tai. Hạ Tinh Thiên sợ hãi quay đầu lại, suýt chút nữa đập vào cằm Lục Huy Phong.

Lục Huy Phong đỡ lấy cơ thể Hạ Tinh Thiên, cầm lấy tay cô đặt ở một bên cổ tay của anh một cách tự nhiên rồi kéo cô đi.

Hạ Tinh Thiên gượng gạo đi theo anh vào trong, khi anh vừa đi đến giữa hội trường, chợt những người xung quanh quay lại nhìn họ, sau đó là một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên.

“Rất cảm ơn mọi người đã đến tham dự bữa tiệc mừng của Lục thị ngày hôm nay. Thay mặt cho toàn thể nhân viên của Lục thị, tôi xin kính mọi người một ly.”

Vừa dứt lời, người phục vụ đã bưng một cái khay đến, Lục Huy Phong cầm ly rượu lên chạm vào Hạ Tinh Thiên. Cô lập tức phản xạ lại, gượng gạo cầm ly rượu lên.

Khi Lục Huy Phong uống cạn ly, mọi người có mặt đều nâng ly rượu lên, Hạ Tinh Thiên không còn cách nào khác đành phải uống cạn.

Lục Huy Phong nhìn thấy hai má đỏ bừng của cô thì trong mắt hiện lên ý cười, dẫn cô đi về phía hội trường.

Lục Huy Phong để Hạ Tinh Thiên dưới sân khấu rồi một mình đi lên trên bục, chuẩn bị bắt đầu bài phát biểu tối nay. Vừa nhấc micro lên, điện thoại di động trong túi lại vang lên.

Lục Huy Phong nhíu mày, xin lỗi những người dưới sân khấu rồi lui sang một bên, cầm điện thoại lên nghe.

Vẻ mặt bình tĩnh của Lục Huy Phong dần dần mất đi, gân xanh trên tay cầm điện thoại di động của anh giật giật cho thấy anh rất tức giận.

Ngay khi tất cả mọi người trong hội trường đang nín thở để đoán xem chuyện gì xảy ra thì người đàn ông trên sân khấu đã cúp điện thoại. Sau đó trên sân khấu vang lên một tiếng nổ, tháp sâm panh trên sân khấu bị người đàn ông đá bay một nửa, trong nháy mắt chất lỏng màu hồng nhạt đã sụp đổ và vỡ tan tành xuống đất.

Đôi mắt của người đàn ông tràn ngập tia máu và bão tố mà trước đây chưa từng thấy. Những người có mặt tại đó sợ hãi đến mức không dám thở, Hạ Tinh Thiên siết chặt tay và lùi lại từng bước vì sợ hãi. Biểu cảm trên khuôn mặt của người đàn ông quá đáng sợ, mang theo sự hận thù và gϊếŧ chóc kinh hoàng khiến người ta hoảng sợ. Vẻ mặt ấy giống y như vẻ mặt lần đầu tiên cô gặp, ánh mắt cứ ghim chặt vào cơ thể của cô, Hạ Tinh Thiên quay người lại định bỏ chạy.

Lục Huy Phong nhảy xuống khỏi sân khấu, lập tức bắt được người định chạy, hét lớn: “Cô chạy cái gì? Đi theo tôi.”

Hạ Tinh Thiên sợ hãi giãy giụa, Lục Huy Phong nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô rồi cứng rắn nói: “Đi theo tôi.”

Hạ Tinh Thiên bị anh lôi mạnh ra khỏi hội trường, vừa ra khỏi cửa thì một chiếc xe ở phía sau lái tới.

“Người đâu?” Giọng nói của Lục Huy Phong có vẻ lo lắng, trong đầu Hạ Tinh Thiên nhanh chóng lóe lên một cái tên.

Người đàn ông ngồi ở ghế phụ phía trước lập tức cung kính đáp: “Người của chúng tôi đã đuổi theo, hiện tại tình huống vẫn chưa rõ ràng.”

Lục Huy Phong lập tức nổi giận, quát to: “Bảo bọn họ nhanh lên! Nếu như xảy ra chuyện, tôi sẽ hỏi tội mấy người.”

Hạ Tinh Thiên yên lặng nhìn người đàn ông đang nổi khùng, vừa nghĩ rằng người khiến anh lo lắng đến mất kiểm soát hóa ra lại là Trương Tâm Du thì trong lòng cô lại như sụp đổ.

Suốt cả đoạn đường Lục Huy Phong không nói một lời, xe vừa dừng lại, anh lập tức xuống xe, đi vào một quán bar.

Hạ Tinh Thiên nhìn ghế trống trên xe thì hơi choáng váng, cảm giác như mình bị bỏ rơi, cả trái tim đều trở nên trống rỗng.

Lục Huy Phong nhanh chóng đi tới căn phòng trong quán bar dưới sự dẫn dắt của vệ sĩ: “Tổng giám đốc, cô chủ, cô ấy không sao, chỉ bị hoảng sợ thôi ạ…”

Vẻ mặt Lục Huy Phong rất nghiêm túc, vừa tăng tốc vừa ra lệnh: “Câm miệng! Tôi cho anh ba ngày đi bắt người, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Lục Huy Phong dừng ở bên ngoài một căn phòng, bên trong cửa truyền đến một tiếng khóc yếu ớt, anh nắm chặt tay nắm cửa, hít sâu một hơi mở cửa ra.

Lập tức một mùi máu nồng nặc trong phòng bay ra theo không khí, Lục Huy Phong nhíu mày kinh tởm.

Trương Tâm Du đang ôm mình trong góc tường khóc nức nở, đôi mắt mơ màng sợ hãi nhìn người đàn ông đang đi về phía mình.

Tóc tai bù xù, làn da để lộ đầy những vết đỏ sẫm và bầm tím do bị cào cấu, đột nhiên đồng tử Lục Huy Phong co rút lại.

“Đừng tới đây!” Đột nhiên Trương Tâm Du hét lên, run rẩy siết chặt cánh tay ôm lấy chính mình, trong mắt đầy vẻ cảnh giác và sợ hãi.

Lục Huy Phong run rẩy đưa tay về phía khuôn mặt thân quen chồng chéo trong ký ước, trong mắt tràn đầy sự đau khổ rồi khẽ nói: “Uyên Nhi, đừng sợ, là anh đây, anh đến cứu em.”

Ánh mắt Trương Tâm Du lóe lên, lẩm bẩm nói: “Anh…” rồi lập tức lắc đầu: “Đừng tới đây, đừng tới đây… Em bẩn lắm, em rất bẩn… Em rất kinh tởm…”

Đôi mắt Lục Huy Phong căng chặt, kéo Trương Tâm Du về phía mình rồi ôm chặt vào lòng: “Đừng sợ, anh đến rồi...”

Trương Tâm Du sửng sốt rồi sau đó vùng vẫy trong vòng tay anh: “Đừng đυ.ng vào em, em bẩn thỉu lắm… Mấy người bọn họ cùng…. Á...”

Trương Tâm Du thì thầm và đột nhiên hét lên, đẩy Lục Huy Phong đang ôm cô ta rồi chạy ra ngoài, vừa chạy ra tới cửa thì đã bị ai đó va phải ngã xuống đất.

Hạ Tinh Thiên ngơ ngác nhìn cô gái ngã xuống đất, tóc tai bù xù, trên người mặc áo vest giống như áo vệ sĩ của Lục Huy Phong, bên trong không một mảnh vải che thân. Làn da trắng như tuyết chi chít những vết màu đỏ thẫm và những vết bầm tím, cơ thể còn toát ra một mùi mà cô rất quen thuộc. Đột nhiên con ngươi Hạ Tinh Thiên siết chặt, cô run rẩy đưa tay muốn chạm vào đối phương.

“Dừng tay!” Đột nhiên phía sau Trương Tâm Du vang lên một giọng cộc lốc, Lục Huy Phong bước nhanh ra ngoài, ôm cô gái trên mặt đất lên rồi đi thẳng qua Hạ Tinh Thiên.

Hạ Tinh Thiên ngơ ngác nhìn theo cô gái bị bế đi, đôi mắt trống rỗng khiến người ta sợ hãi. Trong chốc lát, một đôi mắt giống y như vậy lóe lên trong đầu cô khiến cô đau đớn xoa xoa huyệt thái dương. Cô lắc đầu, vịn vào khung cửa đứng dậy.

Cô lướt mắt qua cảnh tượng lộn xộn bên trong, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại bước vào.

Trong phòng có mùi nồng nặc khiến cô buồn nôn, nhưng cơ thể giống như không phải của mình, cô cứ bước đi một cách không tự chủ.

Trên nền gạch men sứ dính đầy máu, quần áo bị người ta xé rách nát vứt bừa bãi trên mặt đất.

Hạ Tinh Thiên ngây người nhìn cảnh tượng này, cô dừng lại ôm đầu. Trong đầu cô không ngừng xẹt qua vài mảnh vụn hỗn độn và tiếng thét chói tai kia, âm thanh đó không ngừng phóng to lên.

Đột nhiên, cô mở mắt ra và mọi thứ cô nhìn thấy đều chuyển sang một cảnh tượng khác.

Trên mặt đất rộng lớn, có một cô gái đang bị mấy người đàn ông đè xuống và không ngừng trêu ghẹo lăng nhục. Cô gái đó đang giãy giụa bò về phía trước với đôi mắt mở to, nhưng ngay sau đó cô ta đã bị mấy người đàn quăng xuống thân dưới của họ. Cô ta lại mở to hai mắt, đôi mắt trống rỗng và sợ hãi cứ lặp đi lặp lại trước mắt Hạ Tinh Thiên.

Đột nhiên, những người đàn ông hãʍ Ꮒϊếp cô gái biến mất, Hạ Tinh Thiên cứ đi về phía cô gái đang nằm trên mặt đất mà không thể khống chế được bản thân.

Cô gái trên mặt đất đờ đẫn nhìn lên trên với đôi mắt to đỏ ngầu, thân dưới dính đầy máu, trên người còn chi chít những vết bầm tím và những vết đỏ thẫm. Đột nhiên cơ thể cô ta co giật mạnh, Hạ Tinh Thiên sợ hãi vội đứng lên.

Cô gái nằm trên mặt đất nhẹ nhàng quay đầu sang một bên, yên lặng nhìn Hạ Tinh Thiên, cố dùng chút hơi tàn cuối cùng khẽ nói: “Xin lỗi, Tinh Thiên…”

Hạ Tinh Thiên sững sờ tại chỗ, hai tay đang buông thõng hai bên run rẩy một cách vô thức. Cô quỳ xuống trước mặt cô gái rồi vỗ vỗ vào khuôn mặt sưng vù kia mà khẽ gọi: “Uyên Nhi... tỉnh lại đi... tỉnh lại đi...”

Cô gái cứ nằm trên mặt đất không hề phản ứng.

“Aaa….” Hạ Tinh Thiên ôm đầu hét lên, tiếng hét đầy đau đớn và hoảng sợ. Vệ sĩ ở lại canh cửa lao vào, chỉ thấy Hạ Tinh Thiên đang ôm đầu hét lên đầy đau đớn rồi run rẩy ngã xuống đất.

Vệ sĩ hoảng sợ, lập tức bế cô lao ra ngoài.

Bên ngoài, xe của Lục Huy Phong đã lái đi rồi, vệ sĩ chỉ đành đưa cô lên xe của anh ta. Lúc này, anh ta không biết nên đưa cô đến bệnh viện hay đưa cô quay về.

Hạ Tinh Thiên nằm ở băng ghế sau vẫn không ngừng run rẩy, chiếc váy dạ hội đã nhăn nhúm, cô cứ cuộn tròn thân thể lại.

Người vệ sĩ thấy được tình hình bất thường của cô nên không hề do dự mà lập tức cầm điện thoại gọi cho đội trưởng đội vệ sĩ. Đội trưởng đội vệ sĩ nghe điện thoại xong thì sửng sốt, cung kính đưa điện thoại bằng hai tay cho Lục Huy Phong đang ôm chặt Trương Tâm Du.

Lục Huy Phong bực bội trả lời điện thoại: “Có chuyện gì?”

Bên này, vệ sĩ lại càng hoảng sợ, liếc mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi ở ghế sau thì bình tĩnh lại rồi báo cáo: “Tổng giám đốc, cô Hạ có vẻ bất thường. Vừa rồi cô ấy lại la hét trong phòng riêng, lúc tôi chạy vào thì cô ấy đã té xỉu trên mặt đất rồi.”

Lục Huy Phong chửi thề, anh thật sự đã quên mất cô, bèn quát vào điện thoại: “Lập tức đưa người về biệt thự cho tôi.”