Chương 23: Du Lịch Ở Đảo Jeju

Thế là kế hoạch đi du lịch hôm nay bị hủy, dời sang sáng hôm sau. Tần Lâm Hạo lái xe đến Lam gia đón Lam Tuệ Mỹ. Suốt dọc đường chẳng ai nói với ai lời nào cho đến khi lên máy bay cũng thế.

Lam Tuệ Mỹ chán chường ngủ mê man đến lúc đáp máy bay vẫn chưa thức giấc, là Tần Lâm Hạo mới miễn cưỡng gọi cô dậy, cả hai được xe đặt sẵn đưa đến đảo Jeju.

Khung cảnh ở đây rất đỗi đẹp đẽ, có biển xanh bao bọc xung quanh cùng nhiều cảnh vật thơ mộng thú vị, bởi thế nó được phong một danh xưng nổi tiếng đó chính là vùng đảo tình yêu, nơi thơ mộng mà biết bao cặp đôi yêu nhau muốn đặt chân đến.

Theo cái tin nhắn lịch trình dài thượt mà mẹ chồng tương lai nhắn cho Lam Tuệ Mỹ, dự định đầu tiên là cả hai người họ sẽ đến khách sạn trên đảo nghỉ ngơi đã được đặt phòng trước. Đứng trước bàn tiếp tân, Tần Lâm Hạo và Lam Tuệ Mỹ đưa một ít giấy tờ xác minh, đặt hai phòng nghỉ Vip. Cô nhân viên mỉm cười e ngại nói với anh và cô:

“Thưa quý khách chỉ đặt trước một phòng Vip thôi ạ!”

Một phòng Vip sao? Vừa nói đã biết là ai đặt cho họ một phòng duy nhất rồi. Chính là người mẹ thân yêu của Tần Lâm Hạo - Nhan Lệ Hà.

Lam Tuệ Mỹ trước nay xem phòng Vip và phòng thường cũng giống như nhau, chỉ khác là cách trang trí đẹp hơn thôi. Dù sao đến đây cũng không dự tính sẽ có một kỳ nghỉ tuyệt vời. Tạm thời ăn ngủ ở đây vài ngày rồi về vậy.

Thật không ngờ nhân nhiên lại nói rằng:

“Thật xin lỗi, phòng bình thường đã bị người ta đặt hết rồi. Tôi thấy hai người là một cặp, hay ở chung một phòng đi!”

“Sao có thể?”

Lam Tuệ Mỹ cáu gắt nói. Một lần cùng Tần Lâm Hạo ngủ một đêm đã làm Lam Tuệ Mỹ tức tối lắm rồi, ở cùng anh hết một tuần, đùa sao?

“Một khách sạn lớn duy nhất trên đảo như vậy mà chỉ còn một phòng, cô đang lừa gạt tôi đó à?”

Cô nhân viên khó xử, chỉ biết cúi mặt nghe mắng, rồi lại xin lỗi.

Tần Lâm Hạo không muốn để Lam Tuệ Mỹ cứ làm khó người ta, anh chốt một phòng Vip duy nhất. Lam Tuệ Mỹ giãy nảy.

“Anh điên à? Chúng ta sao có thể ở chung một chỗ?”

“Không ở được thì cô đi mà tìm cái khách sạn thứ hai đi!”

Nói rồi kéo vali đi về phía trước. Lam Tuệ Mỹ tay nắm chặt vali, hạ cơn khó chịu trong lòng đi theo sau anh.

Thấy hai người kia đã đi khuất, cô nhân viên lập tức lấy điện thoại ra gọi cho ai đó báo cáo:

“Tần phu nhân, tôi đã thực hiện theo lời bà rồi, bây giờ họ đang tiến vào phòng Vip.”

Loa điện thoại vang ra tiếng nói hài lòng:

“Tốt lắm, tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cô, tăng gấp đôi!”

Cô gái nghe ba chữ cuối xong, mắt sáng như sao, không ngừng cảm ơn.

Một khách sạn lớn duy nhất trên đảo làm sao dễ dàng hết phòng được, đương nhiên đó là kế sách của Nhan Lệ Hà nghĩ ra nhằm mục đích tăng xác suất có cháu nội. Quả là một kế sách tuyệt vời. Mà chuyện này Tần Lâm Hạo cũng đã nghĩ ra, người mẹ mưu mô này của anh, anh hiểu rõ. Tuy nhiên không thèm vạch trần.

Sau khi quăng vali vào một góc phòng, Lam Tuệ Mỹ ngã người xuống chiếc giường rộng lớn êm ái. Phòng Vip quả thật có khác, cách bày trí rất vừa mắt, rộng lớn thoải mái. Ngửa đầu nhìn Tần Lâm Hạo hung hăng cất lời:

“Cái giường này là của tôi, anh ngủ chỗ khác đi!”

Tần Lâm Hạo nhăn mày hỏi:

“Dựa vào đâu?”

Cô sợ anh nhảy lên giường, nằm chán hết nguyên cái mà trả lời:

“Tại tôi xí trước rồi, đừng hòng lên đây!”

Tần Lâm Hạo không muốn nhiều lời với cô, tạm thời nhẫn nhịn tiến đến sô pha lấy chiếc máy tính của mình ra bắt đầu làm việc.

Lam Tuệ Mỹ mặc kệ anh làm gì, bắt đầu ôm gối ngủ say đến tận trời tối mới thức giấc. Vừa mở mắt là thấy Tần Lâm Hạo đang dùng bữa tối. Thế là cô nhảy xuống giường sáp lại gần, cảm nhận chiếc bụng đang kêu gào vì đói, bóc một miếng thịt sốt há miệng định ăn. Miếng thịt gần đến miếng thì bất ngờ, Tần Lâm Hạo gõ đũa vào tay cô khiến nó rớt hụt xuống bàn, anh cau mày nhắc nhở:

“Mới ngủ dậy, đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sau!”

Cô phụng phịu chạy vào nhà tắm vệ sinh cá nhân thật nhanh rồi nhảy vào bàn, càn quấy đồ ăn. Sức ăn của cô rất tốt, Tần Lâm Hạo đã thấy qua lúc công tác ở Pháp, hiện tại chứng kiến lại vẫn không khỏi bất ngờ.

Sau khi ăn xong, Lam Tuệ Mỹ vào nhà tắm rửa miệng rồi phóng lên giường, như sợ Tần Lâm Hạo sẽ chiếm địa bàn của mình, lướt điện thoại, tán gẫu với bạn bè lại đi ngủ cho đến sáng hôm sau.

Vừa mở mắt đã cảm nhận nặng nặng dưới eo, Lam Tuệ Mỹ cúi mắt nhìn, thấy cánh tay to lớn đang siết chặt eo mình biết ngay là ai, trong lòng phụt trào lửa nóng.

“Tần Lâm Hạo, tỉnh cho tôi!”

Lam Tuệ Mỹ kề môi vào tai Tần Lâm Hạo mà hét muốn thủng màng nhĩ anh. Anh bịt mồm cô lại lườm lấy.

“Có tin tôi bóp chết cô không, mới sáng lại phát điên cái gì?”

Khó khăn gỡ tay anh ra khỏi miệng mình, Lam Tuệ Mỹ tức giận.

“Cái giường này là của tôi!”

“Cô đặt?”

Lam Tuệ Mỹ chớp mắt cứng họng. Đây đều là ba mẹ anh đặt sẵn cho hai người họ, cô thật sự không có quyền đuổi anh. Vẫn cố chấp ngang ngạnh.

“Mặc kệ, tôi không thích ngủ chung với ai cả, anh không được xâm phạm giường của tôi!”

Tần Lâm Hạo không vui ngồi bật dậy lấy đồ vào phòng tắm, mười lăm phút sau đi ra với vẻ ngoài lịch lãm.

“Mau thay đồ, chuẩn bị khởi hành.”

Cô nhăn mày hỏi:

“Đi đâu?”

“Theo lịch trình mẹ tôi đặt sẵn chứ đi đâu?”

Lam Tuệ Mỹ lăn qua lăn lại trên giường nói không muốn đi, chán chường nói:

“Không đi được không? Họ sẽ không biết đâu.”

Tần Lâm Hạo ngồi xuống sô pha, lại lấy máy tính ra làm việc, buông một câu:

“Cô biết tính mẹ tôi dễ đối phó như vậy?”

Lam Tuệ Mỹ ngẫm nghĩ lời anh nói. Qua mấy ngày tiếp xúc với bà ấy cô nhận thấy bà ấy rất muốn cô làm con dâu, kéo quan hệ của mình và Tần Lâm Hạo tiến triển thêm. Đoán chứng chuyến du lịch này tốn không ít công sức thuê người giám sát họ.

Cô thở dài rồi ngồi dậy, chán chường vào nhà tắm.