Chương 1: Gả Cho Người Thực Vật

Đêm khuya ở nhà tù nữ Giang Thành vô cùng im ắng, lạnh lẽo.

Ôn Ninh cuộn tròn trên giường, tấm chăn đắp trên người vô cùng mỏng manh, không che chắn nổi từng cơn gió lạnh luồn vào, cô nhịn không được mà đưa tay xoa bóp đầu gối đang đau nhức, xương cốt chỗ đầu gối vô cùng đau đớn, khiến cô không tài nào ngủ được.

Ba năm rồi, vốn tưởng rằng đã quen với loại đau khổ này, nhưng thực ra cô không kiên cường như trong tưởng tượng.

Bệnh tật tích tụ qua nhiều năm, khiến mùa đông này càng thêm gian nan, Ôn Ninh thậm chí còn không biết mình có thể đợi đến ngày ra tù được hay không nữa.

Ba năm trước sau khi bị ép nhận tội, cô bị phạt mười năm tù, bây giờ, còn bảy năm nữa.

Bởi vì quá đau, Ôn Ninh hơi xoay người, chiếc giường lại lung lay đánh thức người bên cạnh, cô ta tức giận đứng dậy, nắm lấy tóc Ôn Ninh.

Ôn Ninh khi đối diện với người phụ nữ có vẻ mặt tàn nhẫn kia, vẫn dùng vẻ mặt ngơ ngác, cô đã quen với việc bị đánh rồi.

Chỉ là sự im lặng của cô cũng không thể khiến người khác mềm lòng, một bàn tay sắp tát mạnh xuống mặt, cô ngay cả sức để tránh cũng không có, chỉ có thể để mặc cho cô ta đánh, đánh đủ thì sẽ bỏ qua.

Đang nhắm mắt lại đợi đau đớn ập xuống, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân: "Ôn Ninh, đi ra!"

Ôn Ninh mở mắt, người phụ nữ kia dùng một tay hất cô ra: "Xem như mày gặp may!"

Cô chậm chạp mặc xong một bộ quần áo xem như có thể dùng để đi gặp người khác, đi theo sau tên cai ngục ra ngoài: "Có chuyện gì sao?"

"Im đi, không nên hỏi thì đừng hỏi!"

Cai ngục không nói nhiều, bắt Ôn Ninh còng tay lại và trùm khăn lên đầu.

Bóng tối mang đến nỗi sợ hãi không tên, tâm trạng Ôn Ninh dần dần trầm xuống.

Sau khi đi một lát, cô bị dẫn tới một chiếc xe: "Các người muốn dẫn tôi đi đâu?"

Ôn Ninh nghe tiếng khởi động xe, trong lòng hoảng sợ đến cực điểm.

Bị người khác im lặng không một tiếng động dẫn đi như vậy khiến cô có ảo giác sắp bị xử lý trong im lặng.

"Đến đó cô sẽ biết."

Một giọng nói già nua bình thản, mạnh mẽ truyền vào trong tai, trái tim Ôn Ninh đập càng nhanh thêm...

Trực giác mách bảo lần đi này đủ khiến quỹ đạo cuộc đời cô thay đổi.

Sau một hồi đứng ngồi không yên, cuối cùng xe cũng dừng lại, Ôn Ninh xuống xe, bị một người đàn ông dẫn đi qua bảy, tám ngả rẽ, một lúc lâu sau mới dừng lại.

Có người thô bạo kéo khăn trùm trên đầu cô xuống, đôi mắt ở trong bóng tối thật lâu, bỗng nhiên lại nhìn thấy ánh sáng nên có chút đau nhức.

Ôn Ninh thích ứng một hồi lâu, lúc này mới phát hiện có một ông già đứng cách đó không xa, trên mặt ông ấy không có biểu cảm gì, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy không dám khinh thường.

Đây chính là người dẫn cô đi, là người cô đắc tội không nổi.

Ôn Ninh nhìn ông ấy một cái, liền cúi đầu xuống, chăm chú nhìn mũi giày, cô rất sợ người này đột nhiên bị chọc giận sẽ làm gì đó với cô, cô cơ bản không có sức phản kháng.

"Là như này, tôi có chuyện muốn nhờ cô, nếu như cô đồng ý, tôi có thể hủy bỏ các cáo buộc để khiến cô ra tù sớm."

Ông già còn chưa nói xong, Ôn Ninh đã sốt ruột ngắt lời ông ấy: "Tôi đồng ý."

"Cô không sợ tôi sẽ làm chuyện gì có hại cho cô?" Ông già kinh ngạc nhìn cô vội vội vàng vàng.

Ôn Ninh lắc đầu: "Mặc kệ là chuyện gì, cũng sẽ không kém hơn hiện tại. Hơn nữa, nếu như ông thật sự muốn ra tay với tôi, tôi tin chắc rằng mình sẽ không có cơ hội đứng ở đây."

Người này có thể dẫn cô ra khỏi tù, cũng có thể hủy bỏ cáo buộc, trả lại tự do cho cô, cũng nhất định có thể khiến cô hoàn toàn biến mất trên thế giới này, mà cô thì không muốn chết.

Ông già khẽ gật đầu: "Mặc dù nói như vậy, nhưng cô vẫn nên tìm hiểu một chút rồi hãy quyết định."

Nói xong, đấy cửa đi vào phòng trước, Ôn Ninh đi theo, lúc này mới nhìn thấy có một người bệnh nằm trên giường.

Đó là một người đàn ông rất tuấn tú, mặc dù trên người mặc quần áo của bệnh nhân, đôi mắt nhắm chặt, nhưng vẫn không giảm bớt sự đẹp đẽ, quý phái của anh, ngũ quan giống như một pho tượng được phác họa ra dưới ánh đèn lờ mờ, là dáng vẻ mà người phụ nữ không cách nào chống lại được.

Ôn Ninh có thể đoán được người đàn ông này đã từng rất ưu tú, mà loại người này tất nhiên sẽ không có quan hệ gì với cô, cô không che giấu được sự hoang mang.

"Đây là cháu của tôi Lục Tấn Uyên, đã hôn mê ba năm, nó là người lúc trước bị cô tông phải."

Sắc mặt Ôn Ninh trắng bệch, cô nắm chặt tay, móng tay chưa được cắt gọn gàng cứa rách da trong lòng bàn tay, cô lại không hề hay biết, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt.

Thì ra là anh!

Ôn Ninh biết anh cũng là người bị hại, nhưng mà vừa nghĩ tới là bởi vì người đàn ông này mà bị trả thù, bị cố ý tra tấn ở trong tù, thì rất khó để giữ bình tĩnh được.

Tức giận, tủi thân và kinh ngạc đan xen lẫn vào nhau, nhưng cuối cùng cô chỉ có thể kìm nén lại, giả vờ bình tĩnh.

Ông già thấy tay cô run lên, còn tưởng rằng cô đang áy náy: "Hiện tại Tấn Uyên còn đang hôn mê, cần một người phụ nữ kết hôn, tự thân chăm sóc cho nó, bởi vì một vài nguyên nhân nên người được chọn là cô, cô thấy sao?"

Ôn Ninh im lặng trong chốc lát, kết hôn? Kết hôn với người đàn ông Lục Tấn Uyên này?

Mặc dù không đi tù, thì dựa vào gia thế của cô mà muốn gả vào loại nhà giàu như nhà họ Lục thế này thì tuyệt đối là mơ mộng hão huyền.

Cô hiểu, nhà họ Lục nhất định đang âm mưu cái gì đó...

Nhưng mà cô không có tư cách từ chối.

Cô chỉ có hai con đường.

Một là gả cho người thực vật trước mặt này, bước đi trên một con đường không biết rõ.

Hai là quay về nhà tù, trải qua những năm tháng không thấy ánh mặt trời cho đến khi hết hạn, rồi ra tù.

Mặc kệ là con đường nào, cũng đều là l*иg giam, cô chăm chú nhìn Lục Tấn Uyên đang hôn mê trước mặt, trong đôi mắt cuồn cuộn những cảm xúc phức tạp.

"Tôi..."