Chương 2: Xung Hỉ

"Tôi đồng ý."

Cô đã trải qua ba năm vô cùng đau khổ ở trong tù, nếu như lại quay trở về chỗ như ác mộng kia, không qua được một năm cô sẽ chết ở trong đó.

Cho nên mặc kệ như thế nào, cô cũng muốn rời khỏi chỗ đó, cho dù thế giới bên ngoài giăng đầy chông gai, cũng sẽ tốt hơn chết trong im lặng ở chỗ không thấy ánh mặt trời kia.

"Đồng ý thì tốt rồi, ngày may liền sắp xếp để hai đứa đi đăng ký kết hôn, cô không có ý kiến gì chứ?"

Ôn Ninh kinh ngạc nhìn ông ấy vội vội vàng vàng, nhưng mà, chuyện này đối với cô thì không sao cả: "Không có ý kiến gì, đều nghe ông sắp xếp."

Ông cụ Lục thấy cô phối hợp như vậy, gật đầu, quay về phòng làm việc, mà mẹ Lục Tấn Uyên, Diệp Uyển Tĩnh đã sớm chờ ở đó.

Nhìn thấy ông ấy, Diệp Uyển Tĩnh vừa lo lắng, vừa bất đắc dĩ: "Cha, cha thật sự muốn để loại phụ nữ kia gả cho Tấn Uyên sao?"

Ông cụ Lục không cần suy nghĩ liền gật đầu: "Đã quyết định xong rồi."

"Nhưng Tấn Uyên sao có thể cưới người phụ nữ như vậy, xem như nó còn đang hôn mê, nhưng muốn cưới một cô gái có gia thế trong sạch cũng không khó mà, người phụ nữ này là kẻ đầu sỏ hại Tấn Uyên, còn đã từng ngồi tù nữa, cô ấy xứng chỗ nào?"

"Đã quyết định rồi, hơn nữa... loại phụ nữ như cô ấy cũng sẽ biết nắm bắt, nếu như thật sự vô dụng, thì xử lý sau cũng được."

Nói xong, ông cụ Lục đuổi người ra ngoài, nhìn Lục Tấn Uyên khí phách trong tấm ảnh gia đình liền thở dài.

Lục Tấn Uyên bị tai nạn xe cộ dẫn tới hôn mê ba năm, cơ thể đã sớm khôi phục, nhưng vẫn luôn không tỉnh lại, nhà họ Lục đã tìm biết bao bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước đến, họ đều bó tay.

Trước đó không lâu có một thầy bói nói tìm một người phụ nữ có bát tự phù hợp để xung hỉ cho Lục Tấn Uyên, có thể sẽ có hiệu quả, mà người phụ nữ có ngày sinh tháng đẻ phù hợp chính là Ôn Ninh.

Xem như đây chính là số trời đã định đi.

...

Ôn Ninh được sắp xếp ở một căn phòng khác, một bộ quần áo đã được giặt sạch sẽ đặt trên giường, cô đi qua vuốt bộ quần áo được làm từ vải thượng hạng, trong lòng liền dâng lên một nỗi thê lương.

Không biết đã bao lâu cô chưa được mặc bộ quần áo sạch sẽ, không rách rưới như vậy rồi.

Tắm xong, thay quần áo, Ôn Ninh đứng trước gương nhìn chính mình.

Trong gương là một cô gái chẳng qua mới hai mươi mốt tuổi, độ tuổi như hoa nở, nhưng đáy mắt của cô đã sớm không có vẻ ngây thơ, hi vọng mà độ tuổi này nên có, chỉ có... sự tang thương và hận thù không thể phai.

Ba năm sinh sống trong ngục tù, đã sớm thay đổi cô hoàn toàn.

Đêm nay, Ôn Ninh ngủ không ngon, mặc dù chỗ này sạch sẽ, ấm áp, nhưng từ cảnh từng cảnh trong giấc mơ lại quấn lấy cô không buông, khiến người ta không thể thở được.

Sinh nhật mười tám tuổi, lần đầu tiên cha cô tặng cho cô một chiếc xe, còn tặng cho cô bộ quần áo đắt đỏ mà bình thường sẽ không cho cô, Ôn Ninh bị bắt mặc bộ quần áo đó, bắt phải lái xe ra ngoài dạo một vòng, cuối cùng lại bị cảnh sát trực tiếp dẫn tới đồn công an.

Ở đồn công an, Ôn Ninh mới biết được, mấy ngày trước, chiếc xe đó vừa mới đυ.ng người ta xong liền bỏ trốn, mà người phụ nữ trong camera lại mặc quần áo giống hệt như món quà cô nhận được.

Quà sinh nhật mười tám tuổi của cô lại là mười năm tù giam...

Ôn Ninh cau mày, giãy giụa trong cơn ác mộng, là người làm gõ cửa gọi cô dậy.

"Cô Ôn, cô cần phải học cách chăm sóc cậu chủ như thế nào rồi."

Ôn Ninh nhanh chóng rửa mặt xong, đi theo, nhà họ Lục đưa cô ra ngoài, nhất định không phải để cô tận hưởng cuộc sống của cô chủ nhà họ Lục, cô nhất định phải dùng hết khả năng để được giữ lại.

Sau khi được người làm dạy bảo một phen, Ôn Ninh biết, mỗi ngày cô nhất định phải lau toàn bộ cơ thể Lục Tấn Uyên một lần, đồng thời phải biết mát-xa sao cho thích hợp, bởi vì cô không hiểu phương pháp mát-xa, cho nên, hôm nay chỉ để cho cô lau cơ thể.

Người làm dạy sơ qua một lần, liền lui ra ngoài, Ôn Ninh nhìn người đàn ông ở trên giường, cắn răng, vươn tay cẩn thận từng li từng tý cởϊ qυầи áo của người đàn ông kia.

Mặc dù biết Lục Tấn Uyên chỉ là người thực vật, nhưng dù sao cũng là người đàn ông đã dậy thì hoàn toàn, việc đối mặt với thân thể của một người đàn ông xa lạ khiến Ôn Ninh vô cùng xấu hổ.

Đã lớn như vậy rồi, cô còn chưa từng nhìn thấy cơ thể đàn ông, lúc trước có bạn trai nhưng cũng chưa từng tiếp xúc da thịt.

Nhưng đây là chuyện cô nhất định phải làm, cô không có chỗ để trốn.

Mặc dù Lục Tấn Uyên đã hôn mê ba năm, nhưng nhờ nhà họ Lục chiếu cố từng chút một, ngoại trừ gầy đi và thiếu sức sống một chút, thì không có gì khác với người bình thường, dáng người cao gầy, cân xứng nhau, không có chút thịt dư thừa nào cả, còn tỏa ra mùi nam tính nhàn nhạt.

Ôn Ninh nhìn thấy anh vẫn có đường cong cơ bắp săn chắc như cũ, liền đỏ mặt, dùng khăn nhúng nước ấm lau sạch toàn bộ thân thể kể cả những nơi bị khuất cho anh.

"Phải lau sạch toàn bộ thân thể cậu chủ mỗi ngày, sẽ có người đến kiểm tra."

Nhớ đến lời người hầu nói trước khi đi, mặc dù Ôn Ninh có chút xấu hổ, nhưng vẫn dời ánh mắt sang chỗ khác, nhưng không điều chỉnh được lực nặng nhẹ mà lau sạch.

Một lát sau, Ôn Ninh cảm thấy đã được rồi, mới tranh thủ thời gian, luống cuống mặc từng cái quần cái áo lại cho anh, bởi vì quá hoảng loạn, cô thậm chí còn không phát hiện thân thể của người đàn ông kia bởi vì hành động của cô mà căng cứng hơn rất nhiều, thậm chí, ngón tay từ trước đến giờ không có bất kỳ phản ứng nào cũng đã giật một cái.