Chương 3: Ngày Đại Hỉ

Ôn Ninh hoàn thành nhiệm vụ xong, liền lập tức rời khỏi chỗ này, cô thực sự xấu hổ khi đối mặt với người đàn ông này, mặc dù anh không có chút ý thức nào.

Ôn Ninh đi ra khỏi phòng ngủ của Lục Tấn Uyên, ông cụ Lục đang chờ cô.

"Hôm nay là lần đầu tiên chăm chóc Tấn Uyên, như thế nào, làm được không?"

Ôn Ninh gật đầu, lại lần nữa nghĩ đến người đàn ông hôm may nhìn thấy, đương nhiên bộ dáng của anh rất đẹp, cũng không phải rất khó để tiếp thu, nhưng mà cô còn cảm thấy khó vượt qua được chướng ngại tâm lý của bản thân.

Có lẽ, thời gian dài sẽ khiến cô quen dần.

"Không sao cả."

Ông cụ Lục gật đầu, sau đó một người đàn ông mặc vest đi tới, trong tay cầm hai quyển sổ màu đỏ.

"Đây là giấy chứng nhận kết hôn của hai người, tôi sẽ bảo quản thay hai người, cô không có ý kiến gì chứ."

Ôn Ninh lắc đầu, ý ngầm trong lời nói của ông cụ Lục rất rõ ràng, giấy chứng nhận kết hôn nằm trong tay nhà họ Lục, mang ý nghĩ là cô chỉ tạm thời là cô chủ nhà họ Lục, một là không có địa vị, hai là không có tự do, thậm chí tờ giấy chứng nhận kết hôn này có thể tùy thời biến thành tờ giấy chứng nhận ly hôn, cô cũng sẽ bị đưa về nơi khiến cô gặp ác mộng liên tục kia, cũng có thể sẽ dứt khoát khiến cô biến mất trên đời này.

Ôn Ninh không để ý đến địa vị, nhưng cô chú ý đến tự do, giấy chứng nhận kết hôn này là thứ trói buộc cô, nhưng cũng là ánh sáng duy nhất khiến cô thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó, cô chỉ có thể dựa vào một tờ giấy màu đỏ để đổi lấy tự do cho chính mình.

Thấy cô thông tình đạt lý như vậy, ông cụ Lục khẽ gật đầu: "Không có thì đi theo thợ mát-xa học cách mát-xa cho Tấn Uyên đi, nên nhớ, chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Tấn Uyên là bổn phận của người vợ như cô."

Ôn Ninh đồng ý, liền quay về phòng Lục Tấn Uyên, thợ mát-xa thấy cô tới, liền ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh xem trước.

Ôn Ninh phối hợp ngồi xuống, chăm chú nhìn cơ bắp của người đàn ông được xoa bóp liên tục, âm thầm khâm phục trong lòng.

Chỉ nhìn Lục Tấn Uyên đã hôn mê nằm trên giường đã ba năm mà cơ bắp vẫn không bị co rút, cũng có thể đoán được đây không phải là thợ mát-xa bình thường.

Nếu như cô học xong cách mát-xa, nói không chừng cũng có thể khiến mẹ giống như Lục Tấn Uyên, cho dù bị liệt nằm trên giường, cũng có thể đảm bảo cơ thể khỏe mạnh.

Nghĩ đến đã ba năm rồi chưa gặp mẹ, ánh mắt của Ôn Ninh liền ảm đạm xuống.

Năm đó, mẹ bị hành vi không biết xấu hổ của ba người nhà họ Ôn làm cho tức giận đến mức trúng gió nằm trên giường, hiện tại, cũng không biết đã khôi phục được như thế nào rồi.

Cô nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nhà tù, không chỉ là vì sự thống khổ, hơn nữa chính là vì cô muốn chăm sóc mẹ.

Cho nên vì mẹ, cô cũng muốn nhờ cơ hội gả vào nhà họ Lục lần này, lấy lại tự do.

Đợi đến khi mát-xa xong thì trời đã tối, sau khi Ôn Ninh tiễn người đi, liền ra ngoài ăn cơm tối, ông cụ Lục lại dặn cô: "Đã kết hôn rồi thì sau này phải ngủ cùng với Tấn Uyên."

Ông cụ Lục đã ra mệnh lệnh thì không cho phép từ chối.

Đã muốn xung hỉ, thì phải làm nghiêm như quy củ.

Ôn Ninh dừng đũa lại, khẽ gật đầu.

Ngủ cùng với người thực vật, một người thực vật không biết động đậy, không biết nói chuyện, cũng sẽ an toàn hơn nhiều so với những người ở trong tù lúc nào cũng muốn gϊếŧ chết cô.

Cho nên ngủ cùng nhau, chắc là nghĩa bóng.

Sau khi ăn cơm xong, Ôn Ninh liền ngoan ngoãn đi về phòng Lục Tấn Uyên, trên giường là một màu đỏ chót, trên bàn còn thắp hai ngọn nến màu đỏ, màu đỏ khiến căn phòng trở nên ấm cúng vô cùng.

Ôn Ninh đi đến bên cạnh giường, nhìn người đàn ông nằm trên giường, gương mặt của anh dưới ánh nến chiếu rọi đã dịu dàng đi rất nhiều, không còn cảm giác nghiêm nghị, lạnh lùng như thường ngày, nhìn sơ qua còn khiến cho người ta nghĩ rằng anh chỉ ngủ thϊếp đi mà thôi.

"Bắt đầu từ hôm nay, anh chính là chồng của tôi, anh nói có buồn cười không chứ, bởi vì anh mà tôi xém chết rất nhiều lần trong những năm qua, không phải là không từng hận anh, chắc hẳn anh cũng rất ghét tôi, hiện tại chúng ta lại trở thành vợ chồng, có thể đây chính là số mệnh."

"Thực ra nếu anh vẫn luôn không tỉnh lại cũng không sao." Ôn Ninh ngồi bên cạnh giường, bắt đầu mát-xa cho Lục Tấn Uyên bằng cách đã học được từ thợ mát-xa kia: "Dù sao, tôi chỉ muốn có tự do, anh chỉ cần có người chăm sóc anh, chúng ta là theo nhu cầu của bản thân, không có thay đổi gì thì là được rồi."

Dựa theo lời thợ mát-xa thì phải mát-xa một tiếng đồng hồ, Ôn Ninh mới dừng lại, mặc dù căm ghét người này vì đã khiến cô gặp phải tai ương vào tù, nhưng xuất phát từ ước định với nhà họ Lục, cô nhất định phải chăm sóc tốt người đàn ông này.

Cơn buồn ngủ ập tới, ngày đầu tiên sau khi ra tù, Ôn Ninh rốt cuộc cũng cảm nhận được một tia tự do, có chút cảm xúc của con người, ví dụ như mệt mỏi, ví dụ như buồn ngủ, lại lần nữa quay về trong tâm trí của cô.

Lục Tấn Uyên nằm phía bên kia giường, cô nằm ở một bên khác của chiếc giường đỏ chót, nhắm mắt, co người lại theo thói quen.

Đêm khuya, bệnh thương hàn của Ôn Ninh lại phát tác, đau đến nổi người cô đổ mồ hôi lạnh, không ngừng lăn lộn, cô đột nhiên xoay người, xích lại gần nguồn nhiệt bên cạnh, vô ý dựa sát lại, dáng người nhỏ con co lại nằm bên cạnh "Lò sưởi".

Từng dòng nước ấm truyền từ làn da vào, cơn rét lạnh của Ôn Ninh dần biến mất, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Ôn Ninh ở trong nhà tù một thời gian dài chưa nhìn thấy ánh nắng ban mai, đến nỗi khi tia nắng đầu tiên xuyên qua rèm cửa, cô liền tỉnh.

Vừa mở mắt ra, cô ngơ ngác nhìn nhan sắc tuấn tú nhưng hơi thiếu sức sống trước mặt, cảm nhận được từng luồng ấm áp trên người, cô liền ý thức được bây giờ cô đang nằm trong lòng ai.

Ôn Ninh lập tức vội vàng đứng dậy, đỏ mặt lên, mặc dù Lục Tấn Uyên là người không có ý thức, không có cảm xúc gì, nhưng anh là một người đàn ông trưởng thành, Ôn Ninh cứ ôn anh như vậy, sao có thể không xấu hổ cho được.

Nhanh chóng mặc quần áo, khi cô mở cửa đi ra ngoài, liền quay đầu lại, nhìn Lục Tấn Uyên vẫn nằm yên trên giường, không có chút khác thường nào, trong đầu có chút thắc mắc.

Vừa rồi khi cô đứng dậy, hình như cảm nhận được sức lực của cánh tay Lục Tấn Uyên trên eo cô.

Là ảo giác à?

Hay là Lục Tấn Uyên sắp tỉnh lại rồi?