Chương 4: Anh Là Ai?

Ôn Ninh lắc đầu, chắc là ảo giác, người đã hôn mê ba năm rồi, sao có thể bởi vì cô chăm sóc anh một ngày một đêm mà tỉnh lại như kỳ tích được chứ.

Hơn nữa, Ôn Ninh cũng không hi vọng Lục Tấn Uyên tỉnh lại.

Nếu như Lục Tấn Uyển tỉnh lại vào lúc này, nhà họ Lục rất có thể sẽ không cần cô nữa, cô sẽ thành "kẻ đầu sỏ" khiến Lục Tấn Uyên bị hôn mê trong ba năm hoặc là bị đưa về nhà tù, hoặc là nhà họ Lục vì hận cô nên sẽ giải quyết cô trong im lặng.

Với lại, Lục Tấn Uyên hôn mê ba năm, lúc đầu anh có cuộc sống thuận buồm xuôi gió lại bị người khác hủy hoại, mà người hại anh thành ra như vậy lại đang đứng trước mặt anh, Lục Tấn Uyên chưa chắc sẽ tha cho cô.

Cho nên bất luận như thế nào, Ôn Ninh cũng không hi vọng Lục Tấn Uyên tỉnh lại, anh mà tỉnh lại chắc chắn chính là một cơn ác mộng.

Nhưng mà Ôn Ninh chưa kịp chuẩn bị gì đã phải lọt vào một cơn ác mộng khác.

Một tháng sau, Ôn Ninh đang chà lau cơ thể Lục Tấn Uyên, học cách mát-xa cơ bắp cho Lục Tấn Uyên, trừ thời gian ăn cơm thì gần như hoàn toàn canh giữ bên người Lục Tấn Uyên.

Trong khi mát-xa, Ôn Ninh cố ý chú ý phản ứng của Lục Tấn Uyên. Nhưng mặc kệ cô dùng sức hay cố ý đυ.ng chạm vào những vị trí khiến người ta ngứa ngáy thì Lục Tấn Uyên cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Cuối cùng, Ôn Ninh mới có thể xác nhận sáng hôm đó tuyệt đối là ảo giác.

Cô rốt cuộc cũng thả lỏng tính cảnh giác, ban đêm không ngủ trên ghế sô pha trong phòng nữa, mà quay lại ngủ trên giường.

Giường nhà họ Lục rất thoải mái, có giường mà không được ngủ đúng là một loại tra tấn đối với thân thể cô.

Nằm trên chiếc giường thoải mái, dễ chịu như vậy, Ôn Ninh gối đầu lên gối, dùng chăn phủ lên mặt, đã lâu không cảm nhận được sự an nhàn khiến người ta dễ chịu như vậy rồi, khiến Ôn Ninh xém chút nữa liền khóc, đã quá lâu rồi, cô đã quá lâu không được ăn ngon, ngủ ngon như một người bình thường.

Một tháng này ở nhà họ Lục mặc dù vất vả, nhưng đã đủ khiến cô cảm thấy an lòng.

Trong lúc mơ màng, Ôn Ninh ôm mộng đẹp từ từ nhắm mắt lại, đột nhiên có một cơ thể nóng hổi đè ép lên cơ thể của cô.

"Anh là ai? Thả tôi ra, thả tôi ra!" Ôn Ninh bừng tỉnh trong hoảng sợ, liều mạng giãy giụa.

Ôn Ninh theo tiềm thức cho rằng Lục Tấn Uyên đã tỉnh lại, nhưng khi cô vươn tay về phía đầu giường bên kia, có một cơ thể đàn ông khác, đôi mắt liền trừng lớn, Lục Tấn Uyên còn đang nằm bên cạnh cô! Người đàn ông nằm trên người cô không phải là Lục Tấn Uyên!

Vậy anh ta là ai?

Trong phòng tối đen như mực, cô càng thêm giãy giụa trong cơn hoảng loạn, nhà họ Lục lớn như vậy, ai dám nửa đêm vào phòng Lục Tấn Uyên, vô lễ với vợ của Lục Tấn Uyên, còn là ngay trước mặt Lục Tấn Uyên nữa!

"Tính tình rất hoang dã, tôi thích." Chất giọng xa lạ của người đàn ông này khiến Ôn Ninh không phân biệt được người đàn ông này là ai, trái lại hành động giãy giụa của Ôn Ninh không chỉ không có chút tác dụng nào, mà khi cô giãy giụa thì càng khiến thân thể mềm mại của cô càng ma sát, kí©h thí©ɧ anh ta.

"Rốt cuộc anh là ai, anh có biết tôi là ai hay không, nếu để người nhà họ Lục biết giữa đêm khuya anh lại dám xông vào phòng cậu chủ của bọn họ, còn dám vô lễ với cô chủ của nhà họ Lục, tôi dám chắc rằng anh nhất định sẽ vạn kiếp bất phục (*)! Nếu bây giờ anh rời đi, tôi đảm bảo sẽ không hại đến anh, còn nếu như anh không chịu đi, vậy tôi sẽ kêu người đến!"

(*) Ý chỉ cả đời cũng không thể xoay người được

Ôn Ninh liều mạng dùng tất cả các cách để hù dọa người đàn ông trước mặt này, cô cũng không muốn gặp phiền phức, nhưng cô không thể chấp nhận việc phiền phức cứ tìm tới cô như vậy.

"À, vậy cô có thể hô lớn một tiếng xem, xem đến lúc đó người nhà họ Lục đến thấy bộ dạng này của chúng ta thì sẽ xử lý cô như thế nào."

Ôn Ninh lập tức cứng người...