Chương 23: Tỉnh lại thì quên hết

Sáng hôm sau, Tống Kiều thức dậy với cái đầu đau nhức. Lúc nhìn thấy mình trong gương, Tống Kiều suýt thì bị dọa sợ. Hai mắt cô sưng húp, mặt mũi bơ phờ hết sức khó coi. Sớm biết tửu lượng của Hạ Mẫn Hi kém thế cô đã chẳng uống nhiều rồi, đúng là mất mặt.

Tống Kiều rửa mặt mũi xong thì đi xuống tầng, thấy Kỷ Đình Dạ đã đợi sẵn ở bàn ăn thì cất tiếng chào hỏi:

- Kỷ Đình Dạ, buổi sáng tốt lành.

Kỷ Duệ ngẩng đầu nhìn cô, nhóc nhăn mày nói bằng giọng lo lắng:

- Cô Mẫn Hi ngủ không ngon sao?

Tống Kiều hôn má nhóc, cười đáp:

- Không sao, Duệ Duệ đừng lo lắng.

Hành động này của cô gần như mỗi sáng đều lập lại, nhưng hôm nay Kỷ Đình Dạ lại đặt biệt chú ý. Nghĩ đến cảm xúc mềm mại tối qua, ánh mắt hắn dần trầm xuống.

Tống Kiều vẫn không biết những suy nghĩ không mấy đứng đắn trong đầu Kỷ Đình Dạ, cô vừa ăn vức ngập ngừng hỏi:

- À này, Kỷ Đình Dạ. Tôi… tôi tối qua có làm ra hành động kỳ quái nào không?

Động tác của Kỷ Đình Dạ dừng lại, hắn chậm chạp ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tống Kiều:

- Cô không nhớ gì ư?

Tống Kiều gãi đầu, cười gượng:

- Ừ thì… tôi có một tật xấu là khi say sẽ quậy phá. Hôm sau lại quên mất mình làm những gì. Nếu gây phiền đến anh thì tôi xin lỗi nhé…

Cheng…

Trợ lý nhận lấy chai nước, cười nói:

- Cảm ơn anh.

- Không cần khách sáo. À mà em tên gì?

Cô trợ lý vừa xử lý vết thương vừa đáp:

- Em tên Ôn Uyển Hàm, anh cứ gọi em Tiểu Hàm là được.

Anh tài xế gật đầu mỉm cười, Ôn Uyển Hàm cũng lịch sự chào anh ta rồi bước xuống xe.

Bên trong phim trường mọi người đều đã chuẩn bị xong, cảnh đầu tiên chính là tranh chấp ở hồ bơi. Kỷ Đằng mặc trên người bộ âu phục được cắt may tỉ mỉ, bất chấp hình tượng đuổi theo Tống Kiều, lúc sắp nắm được tay cô thì lại bị cô lạnh lùng hất ra.

- Lục tổng, anh còn ngại tôi chưa đủ mất mặt sao? Rốt cục thì tôi phải làm gì để anh buông tha tôi đây.

Kỷ Đằng nắm chặt lấy tay cô, cất giọng ôn nhu:

- Tịnh Nhi, em nghe tôi giải thích. Tôi không hề biết ba mẹ tôi sẽ công bố chuyện đính hôn, tôi đã nói rõ với Cao Tuyết rồi. Tôi không yêu cô ấy…

Tống Kiều nhìn Kỷ Đằng, nở nụ cười cay đắng:

- Tôi không có hứng thú nghe chuyện nhà của anh. Tôi đã đến đây theo ý muốn của anh rồi, anh có thể giữa lời hứa giúp em trai tôi được vào bệnh viện A không?

Lạc Vy Vy trong bộ váy dạ hội xuất hiện, cô ts khoanh tay kiêu ngạo nhìn Tống Kiều:

- Cô đúng là rất trơ trẽn, lại muốn dùng mặt mũi anh ấy để tranh thủ lợi ích.

Kỷ Đằng không vui liếc về phía Lạc Vy Vy:

- Cô nói nhảm cái gì vậy? Ai cho cô nghe lén chúng tôi nói chuyện hả?

- Chúng tôi? Anh và cô ta trở thành “chúng tôi” từ bao giờ? Đừng quên em mới là con dâu tương lai của Lục Gia được ba mẹ anh thừa nhận.

Tống Kiều cười khẩy, không quan tâm rút tay mình ra khỏi tay Kỷ Đằng.

- Hai người cứ từ từ nói, tôi xin phép.

- Tịnh Nhi…

Kỷ Đằng toang đuổi theo, nhưng Lạc Vy Vy đã tiến lên ôm lấy cánh tay hắn:

- Diễn Hào, anh để cô ta đi đi. Cô ta chỉ lợi dụng anh mà thôi.

Kỷ Đằng hất cô ta ra, quát lớn:

- Buông tay, tôi không yêu cô.

Lạc Vy Vy bị từ chối, cô ta cắn môi căm thù nhìn về phía Tống Kiều. Nhân lúc Tống Kiều không chú ý, cô ta nhanh chóng tiến lên đẩy Tống Kiều xuống hồ…

Cả phim trường giật mình, cảnh này hình như không có trong kịch bản. Nhưng đạo diễn lại không hô dừng, mặc kệ Tống Kiều đang vùng vẫy trong nước.

Kỷ Đằng biến sắc, anh ta đẩy Lạc Vy Vy ra sau đó nhảy xuống hồ. Đợi Kỷ Đằng đem được người lên bờ, đạo diễn mới hô “cắt”

Ông ta bỏ cái loa trong tay xuống, bước nhanh đến chỗ của Tống Kiều mỉm cười khen ngợi:

- Rất tốt, cảnh quay vừa rồi thật hoàn hảo.

Tống Kiều sặc nước ho không ngừng, Kỷ Đằng liên vươn tay vuốt lưng cô giúp cô thuận khí. Hắn tức giận quát vào mặt đạo diễn.

- Cô ấy suýt chết đuối mà ông còn có tâm trạng đứng đó cười sao? Đoàn phim này làm ăn kiểu gì vậy? Nếu không diễn theo kịch bản thì mấy người viết kịch bản làm gì?

Đạo diễn sững sờ, lập tức cười làm lành:

- Tôi xin lỗi, do thấy Lạc Vy Vy khá sáng tạo nên mới không hô dừng. Cô Hạ, cô không sao chứ?

Tống Kiều từ chối trả lời, trong đầu ông đạo diễn này chứa nước sao? Nhìn cô chật vật như vậy mà còn hỏi.

Lạc Vy Vy trong lòng thầm hả hê, nhưng bề ngoài lại làm ra vẻ hối lỗi:

- Cô Hạ, tôi không cố ý. Chỉ là tôi muốn tranh chấp giữa các nhân vật thêm gay gắt nên mới tự ý làm vậy.

Kỷ Đằng hừ khẽ, đỡ Tống Kiều rời đi. Lạc Vy Vy nhìn theo, nở một nụ cười đắc ý.