Chương 157

Sắc mặt Diệp tam thiếu thoắt đỏ thoắt xanh, cuối cùng chuyển sang đỏ bừng khả nghi, mất tự nhiên quay đầu đi, lấy miếng bánh mì nướng cắn một cái. Anh coi miếng bánh mì thơm ngon này là Kloss mà cắn xé!

Trình An Nhã hơi nhíu mày, giương khóe môi, ai ôi, Diệp tam thiếu, anh đang xấu hổ à?

Làm ơn đi, Diệp tam thiếu nếu anh muốn diễn vai cô em hàng xóm đáng yêu thì cũng phải học biểu cảm giống một chút chứ, đằng này vẻ mặt cứng ngắc thế kia chỉ khiến người khác cảm thấy vô cùng giả trân!

Ninh Ninh rất bình tĩnh rót cho mỗi người một ly sữa bò. Bình thường cậu thường ngồi bên cạnh mẹ, phục vụ cho mẹ, nhưng hôm nay cậu lại ngồi cạnh ba.

Trình An Nhã cúi đầu đọc kỹ bài báo từ đầu tới cuối, cảm động trước lối viết ngập ngừng và buồn bã của tác giả, nhưng đồng thời cũng không thể không thầm phỉ nhổ: "Mẹ kiếp, người này đúng là có tài, bịa chuyện còn hay hơn cả cô, quá bất công!

Tác giả bài viết: Kloss D. Josen Sidilic…

“Có thể tôi hơi hoa mắt vì mới ngủ dậy!” Cô Trình dụi mắt, kinh ngạc như nhìn thấy lịch sử 911 lặp lại, không ngờ là Kloss, ảo quá đi!

Tổng giám đốc truyền thông quốc tế GK lại làm thêm việc này, quá vi diệu!

“Diệp Tam Thiếu, chuyện gì thế này?” Trình An Nhã cười hỏi, cầm lấy sữa uống một ngụm làm ấm bụng, buổi sáng tuyệt vời bắt đầu!

Chỉ cần nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của Diệp tam thiếu là cô Trình thấy vui rồi!

“Cô tự xem đi!” Diệp Tam Thiếu ậm ừ, mất mặt chết đi được. Tuy anh biết trước sau gì Trình An Nhã cũng biết tin này, nhưng không ngờ bị cô phát hiện ngay tại trận, anh chưa chuẩn bị tâm lý gì cả.

“Những hình này… anh tự để lộ à?” Trình An Nhã ung dung cười hỏi. Nụ cười của cô vừa đáng yêu vừa gần gũi, phối hợp với ánh nắng chiếu sau lưng cô, khiến cả người cô như đang bừng sáng, ánh mắt rực rỡ gần như làm lóa mắt Diệp tam thiếu.

Ninh Ninh cúi đầu ăn bánh mì nướng, uống sữa như thể chuyện này không liên quan gì tới cậu.

“Phải thì thế nào?” Trong hình mẹ con bọn họ mặc quần áo của ngày hôm qua, lại là bản thảo do Kloss biếи ŧɦái sáng tác, vừa nhìn đã biết có gian tình, anh có phủ nhận cũng chẳng có tác dụng gì.

Trình An Nhã lại thông minh như vậy, chắc đã biết từ lâu!

Trình An Nhã ngưỡng mộ sự thẳng thắn của Diệp tam thiếu, hệt như anh là kẻ gϊếŧ người bị cảnh sát hỏi cung, anh lại bày ra dáng vẻ tôi gϊếŧ đấy, ông làm gì được tôi, muốn hống hách cỡ nào có cỡ đó, muốn điên cuồng cỡ nào anh cũng sẽ điên cuồng đến cỡ đó.

“Chúng ta không nên bàn bạc chuyện này một chút sao?” Trình An Nhã dịu dàng mỉm cười, tốt bụng nhắc nhở: “Anh muốn tính kế người khác cũng không nên tính theo cách này chứ? Quá âm hiểm!”

Diệp Tam Thiếu kéo Ninh Ninh đang uống sữa qua, gương mặt điển trai lộ ra nụ cười bình tĩnh: “Chúng ta đã bàn qua rồi!”

Cục cưng đang uống sữa bị anh kéo như vậy thì bị sặc, ho vài tiếng, gương mặt non mềm đỏ bừng, trợn mắt nhìn Diệp tam thiếu bằng vẻ mặt Diệp tam thiếu ba rất nham hiểm.

Trình An Nhã nhìn dáng vẻ làm chuyện xấu của hai ba con, nhếch miệng nhưng không cười.

“Mẹ, thật ra thì sớm muộn gì mẹ cũng phải biết. Không sao cả. Nhà họ Diệp và nhà họ Vân đã biết về sự tồn tại của chúng ta từ lâu rồi. Để bọn họ tiết lộ và tạt nước bẩn chúng ta không bằng để ba ra tay trước hay hơn. Cái này gọi là đánh đòn phủ đầu.” Ninh Ninh đáng yêu cắn bánh mì nướng, nói năng hàm hồ, vẻ mặt vô tội chứng minh sự trong sạch cho ba cậu.

Trình An Nhã cạn lời với bọn họ. Chiêu độc này của Diệp tam thiếu kéo cô và Ninh Ninh vào cùng, cộng thêm bài đăng của anh MB xinh đẹp trên diễn đàn, không biết chuyện này sẽ phát triển theo hướng nào đây?

Càng ngày càng kịch tích!

Nếu là drama của người khác, có lẽ cô sẽ uống một ly trà, chậm rãi thưởng thức, nếu là của cô thì…

“Trình An Nhã, cô giận sao?” Diệp Tam Thiếu đẩy Ninh Ninh ra trước mặt hỏi. Ninh Ninh liếc anh, ngất mà. Ba à, nếu ba cưới mẹ con chắc chắn ba là người sợ vợ!

“Anh quan tâm tôi tức giận không à?” Trình An Nhã lạnh lùng đặt tờ báo xuống: “Làm xong rồi mới nói, lại còn hỏi tôi có tức giận không hình như hơi muộn thì phải. Nếu tôi nói tôi tức giận, chẳng lẽ anh lại nhảy ra nói chuyện này chỉ là tin đồn nhảm?”

“Vốn là nói bậy!” Diệp Tam Thiếu tăng cao âm lượng. Trình An Nhã cười hờ hững, liếc nhìn tờ báo kia. Quả thật là nói bậy, nhưng là lời nói bậy rất đáng yêu. Kloss không hổ danh là nhân vật truyền thông có tài hoa. Dùng tính cách khác biệt bảy năm trước và bảy năm sau của Diệp tam thiếu gián tiếp tăng thêm tính chân thực và quyền uy của tin tức này.

Không phải tài hoa bình thường!

Tại sao những người đàn ông hơi có bản lĩnh tính cách đều vặn vẹo như vậy?

“Mẹ ơi, mẹ có cảm động khi đọc bài viết này không?” Ninh Ninh hấp háy mắt, giảo hoạt hỏi.

Cô Trình cong môi cười vô cùng duyên dáng: “Tại sao mẹ lại cảm động vì một câu chuyện không có thật? Nhưng…đúng là có cảm giác vui vẻ, tâm trạng khá thích!”

Ninh Ninh: “…”

Diệp tam thiếu sa sầm mặt, tâm trạng khá thích.

Thấy anh ăn quả đắng cô rất vui vẻ?

Diệp Sâm lườm cô, Trình An Nhã ngó lơ, cắn bánh mì, uống sữa hưởng thụ buổi sáng đẹp trời.

Cô làm gì có bộ dáng tức giận chứ? Diệp tam thiếu bực bội, uổng cho anh cứ lo lắng không yên, sợ Trình An Nhã sẽ tức giận nữa đấy.

Diệp Sâm hoàn toàn không thể nắm bắt được suy nghĩ của người phụ nữ này, điều này khiến anh vô cùng xoắn xuýt, đối mặt với mối làm ăn mấy trăm tỷ, anh cũng không thấy bị thách thức như lúc đối mặt với cô!

Mịa nó!

“Trước khi đi nghỉ phép anh đã thông đồng với Kloss rồi phải không?” Trình An Nhã tò mò hỏi. Hơn phân nửa là vậy rồi, bằng không GK sẽ không đến bây giờ mới đăng tin tức này, Diệp tam thiếu vì trốn đính hôn đồng thời đã có kế hoạch tính kế hai mẹ con bọn họ, hơn nữa còn rất quang minh chính đại.

Diệp Tam Thiếu gật đầu: “Hợp tác!”

“Anh có thu phí cực khổ gì từ Kloss không?” Trình An Nhã hỏi, Diệp tam thiếu vẻ mặt mờ mịt, Ninh Ninh bật cười, Diệp tam thiếu càng mờ mịt hơn: “Có ý gì?”

“Anh không thu phí à? Vậy chẳng phải cho không tài liệu sao? Tôi đoán GK đã đoạt hết tất cả doanh số bán báo của các tờ báo và tạp chí khác trong vòng một nốt nhạc. Nếu không thu phí, anh cũng phải chia hoa hồng chứ? Dù sao mẹ con tôi cũng có phần, đúng không cục cưng?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi.

Ninh Ninh đáng yêu nhìn ba cậu, cười ngọt ngào với Trình An Nhã: “Mẹ thật sáng suốt!”

“Chưa thấy cô yêu tiền như vậy bao giờ!” Diệp Tam Thiếu nghiến răng nói.

Trình An Nhã nhíu mày, mỉm cười: “Tôi nói anh ngốc thì có. Anh dâng tới miệng để Kloss chơi đùa mà không thu đồng nào, anh có uất ức không? Tuy hiệu quả của bài báo rất tốt, nhưng người thắng lớn nhất chính là Kloss đúng không?”

Trình An Nhã không nói Diệp tam thiếu đã thấy mình đủ oan ức rồi, bây giờ cô lại nói vậy khiến anh thấy mình còn uất ức hơn!

Quả nhiên chủ nào tớ nấy, cách suy nghĩ của hai người thật giống nhau.

Diệp tam thiếu không ngừng tưởng tượng ra hình ảnh Kloss là đống cát để anh luyện quyền.

“Mẹ, mẹ…” Thấy nguy cơ đã được giải quyết, Ninh Ninh vui mừng nhảy cẫng lên, cầm tờ báo lên hỏi Trình An Nhã: “Ba của Kloss viết có giống với ba của bảy năm trước không?”

Bởi vì cậu thấy ba trong bài báo khá là… đáng yêu!

“Trình Ninh Viễn…” Diệp Sâm chạy tới nắm cổ áo của cậu, Ninh Ninh kêu oai oái, nhưng lại cười rất vui vẻ: “Con ngứa mông sao?”

“Cục cưng tò mò mà!” Ninh Ninh tránh thoát khỏi Diệp tam thiếu, dùng ánh mắt trong sáng nhìn Trình An Nhã, chờ đợi cô gật đầu!

Cô Trình cầm tay con trai, nghiêm túc dạy dỗ cậu: “Con trai, rõ ràng là một con sói, con mơ mộng anh ta trở thành một con thỏ, con thấy được không?”

Ninh Ninh, “…”

Diệp Sâm giận đến mức muốn bóp cổ cô.

Một buổi sáng rôm rả cứ trôi qua như vậy.

Giới tin tức của thành phố A rất sôi nổi, việc đính hôn của Diệp tam thiếu và Vân Nhược Hi thất bại dẫn đến một tin tức bùng nổ khác, khiến giới tin tức lại sôi sục!

Bây giờ cô Vân không phải là tiêu điểm, mà người phụ nữ bí ẩn và đứa trẻ xuất hiện cùng Diệp tam thiếu kia mới là tiêu điểm đáng chú ý nhất!

Từ lúc truyền thông GK đưa tin không lâu sau đó một tờ báo cũng đăng một tin tức, đó là bức ảnh chụp Diệp tam thiếu ôm Trình An Nhã lên xe, bên cạnh anh quả nhiên có cậu con trai nhỏ.

Do góc độ, bức ảnh này được chụp từ phía sau, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tính xác thực của nó, bởi vì có Diệp tam thiếu, đó là sự thật!

Đây là bức ảnh được chụp bởi một phóng viên may mắn tình cờ vào bệnh viện qua cửa sau ngày hôm đó.

Lại một hồi sóng gió điên cuồng.

Vân Nhược Hi ở nhà, nhìn hai tờ báo này, tức giận đập phá mọi thứ trong phòng, điên cuồng gào khóc, đau đớn như từ thiên đường rơi xuống địa ngục hoàn toàn xé nát trái tim cô ta.

Nhục nhã, khủng hoảng lũ lượt kéo đến.

Cô ta hoàn toàn sụp đổ!

Vân Nhược Hi cúi đầu, tóc tai tán loạn, lòng bàn tay bị vật sắc nhọn cào đến máu tươi chảy ròng ròng, Vân Nhược Hi ngây người ngồi tại chỗ, phát ra tiếng cười đáng sợ.

“Nhược Hi, Nhược Hi…” Bà Vân hoảng sợ chạy tới, đau như đứt từng khúc ruột ôm Vân Nhược Hi: “Con của ta, … Đứa bé đáng thương, con đừng như vậy mà, đừng như vậy, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn…”

Bà Vân lòng đau như cắt đây là đứa con gái mà bà thương yêu nhất, kiêu ngạo nhất!

Khuôn mặt tái nhợt của Vân Nhược Hi tràn đầy nụ cười hung ác, cô ta cười khanh khách như điên, khiến người nghe sởn tóc gáy…

Bà Vân hoảng sợ: “Nhược Hi? Con sao vậy, con đừng dọa mẹ mà…”

Ông Vân nhìn con gái, lửa giận trong lòng lũ lượt dâng lên: “Nhược Hi, yên tâm đi, con và Diệp Sâm nhất định sẽ kết hôn, đừng buồn, tâm nguyện của con nhất định sẽ thành hiện thực!”

Vân Nhược Hi như bị động kinh, đầu co giật một hồi, trong đôi mắt đỏ như máu lóe lên tia cười: “Kết hôn? Ha ha… Anh ấy sẽ không lấy con… Anh ấy yêu người khác, còn có con. …”

“Sao con lại nhụt chí như vậy? Không phải con cũng có mang con của nó sao?” Ông Vân cả giận, nắm lấy bả vai Vân Nhược Hi, quát chói tai: “Con xốc lại tinh thần cho ba, ba không tin cả đời này Diệp Sâm sẽ không xuất hiện, Nhược Hi, con tỉnh táo lại đi!”

Vân Nhược Hi dường như không nghe, cứ lẩm bẩm: “Con sao, con của con…”

Vân Nhược Hi bỗng cười to, giọng cười đau đớn xót xa: “Con của con… Không phải của anh ấy…”

Rốt cuộc Vân Nhược Hi không nhịn được, nước mắt rơi như mưa, cả người mềm nhũn ngã trên mặt đất như mất đi chỗ dựa, khóc rống lên!

Dường như Vân Nhược Hi đã sụp đổ rồi!

Cảm xúc và áp lực của cô ta đã lên đến cực hạn, tin tức bại lộ trên diễn đàn, Diệp Sâm từ hôn, gia đình bọn họ ngọt ngào trên mặt báo, chuyện tình của hai người bọn họ, tất cả như một nhát dao, đâm thẳng vào trái tim cô ta.

Vân Nhược Hi đang cận kề bên bờ vực thẳm nhưng không biết làm thế nào để tự cứu mình!

Bà Vân vẫn đang khóc, kinh ngạc lấy tay che miệng: “Há, ông trời ơi… Tôi đã gây nghiệt gì…”

Dù sao ông Vân cũng từng trải qua sóng to gió lớn, bình tĩnh hơn bà Vân nhiều. Không phải ông ta không biết chuyện tình cảm của Diệp Sâm mấy năm qua. Nếu con gái ông có người khác bên ngoài cũng không có gì lạ. Ông ta nâng mặt Vân Nhược Hi, nói từng chữ: “Nhược Hi, nghe đây, đứa bé con đang mang là của Diệp Sâm, nhất định phải là của Diệp Sâm con hiểu không?”

Vân Nhược Hi khóc rống lên, ông Vân nói: “Con đừng nghĩ gì cả? Chỉ cần con nhận định đứa bé này là của Diệp Sâm, ai dám nói không phải? Hết thảy mọi việc để kết hôn xong rồi hẵng nói. Lần này chúng ta không làm đính hôn gì nữa. Đợi Diệp Sâm trở về ba sẽ đích thân đi tìm nó, bảo nó kết hôn với con! Nếu nó không chịu, nó chính là kẻ bạc tình bạc nghĩa, ông Diệp cũng không mặc kệ nó muốn làm gì thì làm. Ba không tin nó sẽ từ bỏ MBS để kết hôn với người phụ nữ kia.”

Nếu Diệp Sâm rời khỏi MBS, vậy anh cũng chẳng còn tác dụng gì nữa!

Ông Vân không thèm một người đàn ông nghèo rớt mồng tơi!

“Ông à, ông đang dạy con kiểu gì vậy?” Bà Vân ngạc nhiên thốt lên, ông Vân trừng mắt nhìn bà Vân, bà Vân hoảng sợ câm miệng, không dám nói thêm gì nữa.

Vân Nhược Hi ngây ngốc nhìn ông Vân: “Con có thể kết hôn với anh ấy thật sao?”

“Đương nhiên là được, con có mang con của nó, không phải sao?” Ông Vân nhẹ giọng dỗ dành, đỡ Vân Nhược Hi dậy, nằm trên giường, yêu thương nói: “Ngủ đi, đừng nghĩ ngợi lung tung, nó sẽ cưới con thôi, ngoan nào!”

Vân Nhược Hi gật đầu, nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra từ trong khóe mắt.

Biệt thự ven biển, hôm nay ánh nắng cũng không quá gay gắt, sau khi chợp mắt một lát, Diệp tam thiếu đưa Ninh Ninh đi bơi, Trình An Nhã ngồi trên bờ biển vừa đọc sách, vừa cổ vũ cho Ninh Ninh.

Đứa nhỏ này vẫn chưa biết bơi!

Trình An Nhã phát hiện vóc người của Diệp tam thiếu đúng là hoàn hảo, cô nhịn không được đưa mắt nhìn về phía Diệp tam thiếu.

Bảy năm trước cô không nhìn kỹ, bây giờ dưới ánh mặt trời, cô có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Tỉ lệ tam giác vàng ngược, bởi vì từ nhỏ anh đã trải qua những năm tháng nghiệt ngã, đã tạo cho anh một thân thủ tuyệt vời, cơ bắp săn chắc.

Nhưng cũng không phải là kiểu khiến người ta có cảm giác anh là một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, thoạt nhìn rất mạnh mẽ, mỗi một động tác tràn đầy sức mạnh, khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp nam tính của anh.

Trái tim Trình An Nhã đập thình thịch, cô thật sự không có sức chống cự với trai đẹp, nhất là kiểu đàn ông vừa đẹp trai lại vừa có vóc dáng hoàn hảo này. Cô hơi ghen tỵ với cục cưng, có thể tùy ý sờ mó anh…

Phi phi phi… Trình An Nhã, đồ mê trai này, mày đang nghĩ gì vậy?

Đệt!

Mơ ước sắc đẹp đến mức độ này, đúng là hết thuốc chữa!

Trình An Nhã càng nghĩ mặt càng đỏ, càng không kìm lòng được nhìn chằm chằm Diệp tam thiếu.

Kích động và lý trí của con người không thể đánh đồng với nhau!

“Ba, mẹ đang nhìn chằm chằm ba đó!” Ninh Ninh vừa cầm phao cứu sinh in hình vịt con tung tăng trên biển vừa lém lỉnh bán đứng mẹ mình.

Diệp Tam Thiếu cười nửa miệng nhìn Trình An Nhã, Trình An Nhã từ tốn cúi đầu đọc sách, động tác kia tự nhiên vô cùng…Diệp tam thiếu cong môi: “Xem ra khuôn mặt của ba không hấp dẫn bằng vóc người của ba!”

Ninh Ninh sờ l*иg ngực Diệp tam thiếu: “Cứng ngắc, có gì mà hấp dẫn chứ!”

“Đó là con không biết thưởng thức thôi!”

Ninh Ninh bướng bỉnh cầm phao cứu sinh, dùng đôi chân nhỏ đá vào Diệp Sâm bày tỏ sự phản đối.

“Con nói xem, nếu sau này ba dùng mỹ nam kế nhiều hơn, có phải con sẽ có thêm em trai hoặc em gái không?” Diệp Tam Thiếu vuốt cằm hỏi Ninh Ninh, vẻ mặt đó rất kinh điển.

Ninh Ninh mỉm cười, cậu hết bình tĩnh nổi rồi, ba à, quả nhiên ba rất biếи ŧɦái.

Thế mà dám tiêm nhiễm ý nghĩ đen tối vào đầu óc trong sáng của cậu.

Mặt đỏ bừng…