Chương 10

[A a a a! Ảnh đế Cố đẹp trai ấm áp quá! Ngoài lạnh trong nóng chính là nói anh ấy à?]

[Tôi mê rồi, tôi mê lắm rồi! Lúc đầu tôi chỉ nghĩ anh ấy đóng vai hot nên tính khí thất thường, nhưng hóa ra anh ấy lại là một người miệng chê nhưng thân thể thành thật, tôi mê chết được!]

[Paparazi thật là vô liêm sỉ mà, nhưng mà chụp được trợ lý nhỏ cũng đáng yêu đấy chứ, anh ta còn nói cái gì mà: "Không ngờ anh Sính lại thích trẻ con." anh Sính làm càng khóc nói lớn ồn ào cả lên, trợ lý nhỏ cũng nói không được.]

Vì một chuyện không thể giải thích được của chính mình, Cố Sính đã thay đổi ấn tượng của người qua đường, đồng thời có được một lượng người hâm mộ mới.

Hầu hết mọi người đều chú ý đến chuyện ảnh đế Cố dỗ con nít, nhưng cũng có một số bình luận khác hẳn -

[Ừm? Chỉ có tôi cảm thấy điểm tâm rất hấp dẫn à?]

[Đồng ý kiến, tôi có hỏi một câu hỏi nhỏ, muốn tìm quán này]

[Đúng lúc chuẩn bị đi thành phố điện ảnh, nếu có ai có thể nói cho tôi biết tên quán, nguyện ý một tuần không uống trà sữa ]

Lâu Ninh còn chưa quen lên weibo, tất nhiên không biết sự tình trên mạng. Sau khi nghe khách hàng nói chuyện, chợt nhớ ra gì đó, khiến cô có chút bối rối——

Điểm tâm mà tướng quân Long Hổ yêu cầu là “có thể dỗ trẻ con”.

Anh đã có con rồi sao?

Tin đồn về chuyện đứa con ngoài giá thú của ảnh đế thực sự là chuyện ngoài ý muốn, trợ lý Lương có quay một đoạn video. Chẳng hiểu sao mà chưa kịp đăng tải đã bị người ta tung lên, hơn nữa còn là quay lén.

Khách sạn do người quản lý chuyên nghiệp của đoàn làm phim đặt từ trước, có chất lượng cao hay không thì chưa nói tới, nhưng ít nhất quyền riêng tư vẫn được đảm bảo, người tung tin đồn bôi xấu Cố Sính chỉ có thể là nội gián.

Trợ lý Lương vừa nhìn thấy đồn được tung, lập tức liên lạc với đoàn làm phim, Lưu Ngạn cũng chưa biết chuyện gì, lập tức đăng thông báo làm rõ sự việc. Cả buổi sáng Cố Sính đều dán mắt vào mấy cái hotsearch, tin xuất hiện đầy trang chủ mà vẫn không lọt được top 3.

Nhưng trong đoàn làm phim có nội gián, đạo diễn Lưu với mấy đạo diễn khác không khỏi lo lắng. Dù sao nội dung phim rất có khả năng bị lộ ra ngoài nên hôm đó họ dừng quay phim, tiến hành điều tra kỹ lưỡng.

Lưu Ngạn dừng công việc, ngồi nhăn mặt ở trong phòng khách sạn. Ở một mình với đứa con trai vừa gây chuyện, hai cha con không nói một lời.

Lưu Ngạn đọc kịch bản, xem nhật ký quay, kiểm tra tiến độ quay phim, cậu bé đầu trọc Lưu Niệm cầm điện thoại trò chơi nông trại nuôi gà vịt.

Đến gần trưa, cậu bé đầu trọc không nhịn được nữa: “Ba——”

"Cái gì?" Lưu Ngạn hỏi một cách thô bạo.

"Con đói quá..." Lưu Niệm mím môi, nhớ tới cái bánh ngọt ăn vào lúc sáng ăn, nước miếng cứ thế chảy ra.

Lưu Ngạn: "Con không muốn ăn đồ ăn nhanh phải không? Thế muốn ăn gì? Hay ba làm cho con một cốc ngũ cốc."

Anh ta đang nói đến loại ngũ cốc ăn liền được bán ở các máy bán hàng tự động trong khách sạn. Nhưng Lưu Niệm là một đứa sành ăn vặt có trình độ, hiển nhiên sẽ không thích loại đồ ăn nhanh nhàm chán này, trên mặt bánh bao nhỏ viết chữ hoa đầy khinh thường: “Con không muốn ăn ngũ cốc!”

Lưu Niệm, người ghét phiền phức tính tình nóng nảy, lại suýt nổi giận một lần nữa, "Vậy con muốn ăn -"

Anh ta chưa kịp nói xong, mẹ của Lưu Niệm đã gọi điện đến WeChat.

Đôi mắt của cậu bé sáng lên, hào hứng trả lời điện thoại, hét lên bằng một giọng ngọt ngào: "Mẹ ơi!"

Giọng điệu hoàn toàn khác so với khi nói chuyện với cha ruột của mình.

Lưu Ngạn ở một bên im lặng nghe hai mẹ con bắt đầu than thở với nhau, anh ta không nói được lời nào. Bản thân bận công việc, không có tính kiên nhẫn, bình thường Lưu Niệm ở cùng với vợ anh ta.

Mối quan hệ giữa cha con và mẹ con, một bên lạnh như đá, một bên lại nóng như lửa.

Cúp điện thoại một lúc lâu, cậu bé đầu trọc vẫn chưa chịu rời đi, buồn bã ngồi lẩm bẩm: "Huhu, con nhớ mẹ quá."

"..."