Chương 11

Cậu bé đầu trọc vẫn đang càu nhàu: “Con yêu mẹ, con ghét ba, ba thậm chí còn không biết con thích ăn gì, ba là người xấu.”

"... Nhãi con tí tuổi biết thế nào là yêu, thế nào là ghét." Lưu Ngạn khịt mũi.

“Con hiểu mà!” Lưu Niệm cố gắng phản bác, nghiêm túc mở to đôi mắt một mí nhỏ giống hệt Lưu Ngạn, “Yêu có nghĩa là thực sự, thực sự, thực sự rất muốn gặp mẹ. Khi mở mắt hoặc nhắm mắt lại đều có thể nhìn thấy mẹ, .

Nghe được những lời nói trẻ con của con trai, chẳng biết vì sao sự bất mãn và lo lắng của Lưu Ngạn được dịu đi, thay vào đó là tâm trạng phức tạp.

Vậy thì ghét ba có nghĩa là con không muốn gặp ba, dù mở hay nhắm mắt cũng không muốn nhìn thấy ba?

Bản thân thất bại thế này rồi à?

Bắt đầu nghi ngờ bản thân, Lưu Ngạn kiên nhẫn hỏi: "Con trai, làm thế nào để con tha thứ cho ba đây."

Thằng nhãi con rầu rĩ nói: “Nếu ba chịu cho con ăn món mà mẹ thường không cho con ăn, con sẽ tạm thời tha thứ cho ba.”

Cậu lén lút nhướng mí mắt, cẩn thận quan sát phản ứng của người ba khó tính: "Ví dụ như bánh ngọt con ăn lúc sáng."

À, đúng rồi, vợ không thích cho con ăn đồ ngọt, nói là do răng thằng bé không tốt.

Nhưng lâu lâu cho nó ăn một hoặc hai lần cũng không sao...cùng lắm là ăn xong đánh răng lại.

"Nhóc con, hãy đợi đấy." Lưu Ngạn lấy địa chỉ quán mà Cố Sính đã đưa cho anh ta vào lúc sáng, cẩn thận xem xét kỹ lưỡng.

Thấy đây là khu vực hẻo lánh nhất của phố ăn vặt cạnh thành phố điện ảnh, Lưu Ngạn cảm thấy phiền phức, hơi lưỡng lự một chút.

Bỏ đi, mình không thể để con trai mình ghét mình hơn nữa.

Kiểm tra xem đồ ăn ship đến đã giao chưa.

Thế là Lưu Ngạn đã mở app Mỹ Tiệp và rồi tìm kiếm "Mạch Hương Quán" ở Khu thương mại Dương Tống.

Tại cửa hàng, hai cậu thanh niên ăn xong mì cũng không đi ngay mà hỏi thêm vài câu.

Họ cũng tuân thủ khái niệm “Đến cũng đến rồi”, tiện thể dạo quanh đây luôn. Đi một mạch đến cuối phố ăn vặt, ngửi thấy mùi thơm ngon họ mới bước vào cửa.

Không ngờ quán nhỏ của Lâu Ninh có vẻ ngoài khiêm tốn, không chỉ có một cô gái xinh đẹp mà còn bán mì với tương đậu nành hơi bị ngon.

Hai cậu thanh niên tưởng mình đã đào được kho báu nên hỏi: “Chị gái, còn món gì khác không?”

“Có, nhưng chỉ có bánh hỉ thôi.” Lâu Ninh thầm nghĩ, có lẽ nam sinh ngày nay không thích đồ ngọt.

Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, mỗi lần mấy cặp trẻ vô cửa hàng thì mấy cô gái luôn hỏi mua bánh ngọt.

"Vậy thì cho chúng tôi hai phần. Tôi chỉ muốn hỏi thôi tại mùi thơm quá."

Nghe vậy, Lâu Ninh nhướng mày, có chút bất ngờ, "Ừm" một tiếng, quay trở lại phòng bếp gói đồ ăn, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cô đưa gói bánh cho hai khách hàng, nhưng họ vẫn chưa chịu rời đi, cố tình nán lại hỏi xem Lâu Ninh có “Nhóm mua hàng” hay không.

Nhóm mua hàng ... Đây vẫn là một khái niệm xa lạ với Lâu Ninh, cô chỉ biết rằng chủ sở hữu ban đầu là người trong "Nhóm buôn bán" ở phố ăn vặt của thành phố điện ảnh.

“Vẫn chưa.” Lâu Ninh lắc đầu, nghĩ tới đồ ăn mang về: “Nhưng có quán có mở gian hàng trên ứng dụng bán đồ ăn mang về.”

"Tiếc quá." Một thanh niên nói: "Tôi có những người bạn làm việc ở thành phố điện ảnh, họ đều tham gia nhóm cùng nhau mua hàng. Họ đặt hàng trong nhóm, cửa hàng sẽ giao hàng đến tận nhà trong khoảng thời gian cố định. Nó vừa nhanh vừa tiện hơn đặt đồ ăn trên app nhiều, chủ yếu là tiết kiệm phí giao hàng.”

Lâu Ninh hiểu rồi, như thế có chút giống với “Trạm dịch” phải không? Người ta sẽ nhận đơn đặt hàng trước, có một thời gian và địa điểm cụ thể để tiếp một nhóm khách.

Nếu có một nguồn khách cố định thì doanh thu cũng ổn định, thực ra nguyên chủ rất hâm mộ, nhưng phải có độ nổi tiếng nhất định, nếu không thì ma nào thèm đặt hàng cơ chứ?