Chương 2

Theo ký ức của nguyên chủ, quán mì Trung Quốc tên là “Mạc Hương Quán”, nó được mở trên con phố ăn vặt của thành phố điện ảnh, nơi giá đất tương đối cao nhưng vị trí không đẹp lắm, gần như ở nơi hẻo lánh nhất.

Tuy nhiên, nguyên chủ lại là người rất lạc quan, hơn nữa thừa kế gia sản không thiếu tiền. Giá ở đây rẻ hơn mặt bằng chung cộng với việc mua mang về nên doanh thu miễn cưỡng chấp nhận được.

Chỉ liếc mắt nhìn qua điểm tâm còn thừa ở trên quầy, Lưu Ninh liền nhận ra dù kỹ năng của nguyên chủ không quá tốt nhưng cũng rất tâm huyết.

Khi còn là một cô bé, cô cũng hồn nhiên như vậy, đắm chìm trong niềm vui nghịch bột, hấp bột.

Buổi sáng mùa đông, Lâu Ninh im lặng hồi lâu, thở dài, tai họa không phải do bột dưới tay cô mang đến. Chung quy cô không bỏ được việc làm mì phở.

“Ting ting ting! Ting ting ting!”

Điện thoại vang lên, màn hình hiển thị “Bà nội.”Lâu Ninh nhấc máy, một giọng nữ hiền từ già nua vang lên bên tai cô. Dù đã tiếp thu ký ức của nguyên chủ nhưng cô vẫn có chút kinh ngạc.

“Bé con, chẳng phải bây giờ thời tiết đã lạnh rồi sao? Bà muối cho bé mấy lu củ cải cay và kim chi, bà vừa gửi cho bé luôn đấy, thuận phong tốc hành, bé nhớ nhận nhé!”

Cha mẹ nguyên chủ đều qua đời ngoài ý muốn, để lại cho con gái một khoản khổng lồ mà nguyên chủ ở bên ông bà nội từ nhỏ đến lớn. Sau khi vượt qua nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thì họ càng thương tiếc cho cô cháu gái đã mất cha mẹ từ nhỏ này.

Cũng bởi vậy, họ có gì dùng được liền luôn muốn chiếu cố Lưu Ninh đang mở cửa hàng một mình.

“Dạ, con cảm ơn bà.” Mặc dù nguyên chủ không còn ở đây, Lâu Ninh cũng không có khinh thường lòng tốt của bà lão, nhiệt tình đáp lại.

Nguyên chủ là một cô gái hiền lành và bướng bỉnh, khá giống Lâu Ninh nên cô có nói chuyện vài câu với bà Lâu mà không tiết lộ điều gì.

Nói chuyện điện thoại xong, Lưu Ninh đã quen thuộc với cách sử dụng điện thoại di động hơn. Nguyên chủ có đăng ký cửa hàng bán mang về ở trên app, vì bị bệnh nên tạm đóng cửa một ngày.

Cô cẩn thận nhìn thực đơn mang đi do nguyên chủ đưa ra, phần lớn đều là mì phở đơn giản, tiện lợi, kiểu dáng không mới nhưng ưu điểm là số lượng lớn và giá thành thấp.

Về lượng đặt hàng và xếp hạng cửa hàng, chúng không tốt cũng không tệ, không có tính cạnh tranh cao trên phố ăn vặt của thành phố điện ảnh và truyền hình. Cô im lặng, chăm chú nghiên cứu một lúc, cho đến khi một vị khách nam cao lớn mở cửa, cô mới chợt tỉnh táo lại.

Anh đeo mặt nạ che mặt, đội mũ lưỡi trai màu đen, quấn chặt áo gió từ đầu đến chân, chỉ để lộ ra một đôi mắt sắc bén.

Người đàn ông dừng lại quan sát điểm tâm trên quầy, Lâu Ninh liếc nhìn anh, đang định nói “Hôm nay không bán hàng”, lời nói lại nghẹn lại trong cổ họng.

—Tướng, tướng quân Long Hổ??!

Tuy rằng anh bọc kín mít người nhưng đôi mắt và cặp mày sắc bén mà thon dài kia, cô rất quen thuộc, chẳng qua là…giống nhau như đúc!

[Đinh ~ app đầu bếp cẩm lý đã trang bị xong, mời ký chủ, mời ký chủ ấn tay để bắt đầu hiện ra hướng dẫn đầu tiên.]

Trong tay vang lên một tiếng “ting”, Lâu Ninh cứng đờ cúi đầu, chỉ thấy trên giao diện của điện thoại, không biết một app tên [đầu bếp cẩm lý] xuất hiện từ bao giờ, cũng xuất hiện chỉ dẫn đầu tiên.

[Mời chế tác “Thuyền rồng hiến vật quý” để hiến cho tướng quân Long Hổ. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ giúp anh tăng 100 điểm nhân khí!]

Ý gì chứ…Nói cách khác chỉ cần làm một phần điểm tâm là có thể giúp được anh?

Cô ngày một vui vẻ hơn, trộm đánh giá đối phương mà không biết thật ra người đàn ông cũng đang quan sát mình.



Đêm qua Cố Sính ngủ ở khách sạn, mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Tròn mơ, không hiểu sao anh lại biến thành người cổ đại.

Một đầu bếp nhỏ dịu dàng động lòng người hai mắt đẫm lệ ào thời điểm sắp chết, còn khản cả giọng mà kêu: “Tội của tướng quân Long Hổ không đến mức phải chết!!!”

Một cô gái nhỏ nhắn như vậy quỳ gối trước tên đao phủ cao to dũng mãnh, nhìn rất kinh tâm động phách.

Trong mắt cô toàn là sự bị thương, đến tận một giây

trước khi tắc thở còn kiên trì nói: “Ân của tướng quân, suốt đời nô tì khó quên kiếp sau…Tất báo…”

Chưa thấy màn đáng sợ nhất Cố Sính liền tỉnh.