Chương 3

Nhìn đầu bếp nữ rất quen, anh lao lực nghĩ trong chốc lát lại bất ngờ phát hiện ra sự tồn tại của cô. Đúng là một thợ làm điểm tâm lập lờ sau tủ bát ở trong một tiệm ăn nhỏ anh đã đi qua mấy hôm trước.

Ngoại hình của cô vô cùng nổi bật, chỉ cần đứng yên là rất trông dịu dàng và duyên dáng khiến trợ lý của anh phải thốt lên: "Cô ấy xinh đẹp quá, có khi còn ra mắt được.”

Sự trùng hợp đáng kinh ngạc này khiến anh không thể ngủ lại được nữa nên anh đứng dậy, tắm rửa, đi ra ngoài và lang thang ở đây.



Tuy nhiệm vụ của người mới trong app là làm “Thuyền rồng hiến vật quý” nhưng Lâu Ninh cảm thấy mình vẫn phải tôn trọng ý kiến của tướng quân Long Hổ nên nghiêm túc mà bắt đầu quá trình: “Tiên sinh, ngài muốn ăn món gì?”

Người làm điểm tâm cắt ngang ký ức của Cố Sính, anh khẽ cau mày.

Giọng điệu của cô hơi khàn, như bị viêm họng, khuôn mặt nhỏ nhìn đỏ rất rõ ràng, hình như là bị sốt.

Suy xét vài giây, Cố Sính nói: “…Muốn món điểm tâm nào dễ ăn một chút, có thể dỗ dành trẻ em.”

Chỉ thấy ánh mắt của thợ làm điểm tâm sáng lên, cười tươi một cái, bên miệng còn có hai cái má lúm đồng tiền rất sâu.

“Xin ngài đợi khoảng mười phút, giờ tôi mới bắt đầu làm, vậy có được không?”

“Được, phiền cô.”

Tuy cửa hàng được trang trí đơn sơ nhưng mọi ngóc ngách đều sạch sẽ. Một người sạch sẽ không nhẹ như Cố Sinh cũng nhìn thấy liền tìm một cái bàn ngồi xuống.

Lâu Ninh nhanh chóng trở lại sau bếp, lấy bột mì từ tủ lạnh ra cho vào nước đang đun sôi.

Nhanh chóng rải số lượng mỡ heo và đường vừa phải, linh hoạt dùng chày cán bột thuần thục. Dùng mắt thường đo lường lấy ra khoảng một cân bột mì, rồi lấy tay viên thành mười viên bột nhỏ.

Một tay còn lại lấy lòng đỏ trứng đã chuẩn bị sẵn đổ tất vào trong hỗn hợp bột mì trắng tinh.

Chỉ trong chớp mắt, nắm bột mì nhỏ liền bao bọc vụn dừa ngọt ngào tinh tế, tạo hình thành những thỏi vàng tròn trịa dễ thương. Hỗn hợp bột mì màu trắng cũng được làm theo cách tương tự, tạo thành những thỏi bạc tròn trịa.

Làm những thứ này chỉ mất hơn năm phút.

Bộ dáng tập trung của Lâu Ninh xuyên qua gian cửa kính đập vào mắt Cố Sính.

Xem ra sản phẩm hẳn là không kém, anh không khỏi có chút kỳ vọng cho dù bản thân không có ý định ăn. Làm xong các thỏi vàng thỏi bạc, Lâu Ninh nhanh chóng lấy ra bột dát vàng đỏ do nguyên chủ đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng chế thành đầu rồng, thân rồng và đuôi rồng.

Sau đó cuộn thành một vòng tròn rỗng ruột, một tay dùng kìm hoa gắp vảy rồng, tay kia đặt hai chiếc sừng nhỏ màu đen lên trên “con rồng nhỏ” trông ngộ nghĩnh, trông khá dễ thương và đáng yêu.

Cố Sính yên lặng nhìn động tác uyển chuyển tung bay của cô, dù anh không hiểu trù nghệ nhưng cũng biết được tay nghề như vậy không phải một người làm điểm tâm bình thường có được. Nhất định cô đã luyện tập rất nhiều.

Lâu Ninh không biết Cố Sính đang suy nghĩ gì, cô hoàn thành bước cuối cùng, lấy thỏi vàng thỏi bạc để vào trong “Bụng rồng” rỗng ruột rồi đưa vào hấp, bốn phút sau liền ra lò.

Hấp xong, những “Thỏi vàng thỏi bạc” đẹp long lanh bốc hơi cuốn mùi vị của lòng đỏ trứng và vị ngọt ngào của đường trắng, ẩn ẩn ánh sáng lập loè sáng bóng.

Lâu Ninh cẩn thận gói nó vào một chiếc hộp nhỏ trong suốt, cho vào một chiếc túi nhỏ rồi đưa cho Cố Sính.

Nhìn túi đóng gói được gói chặt, Cố Sính hỏi: “Cô làm loại điểm tâm gì thế?”

“Không quan trọng.” Lâu Ninh cười nói, “Dù sao trẻ con sẽ thích.”

"Lỡ như bọn nhỏ không thích thì sao?" Cố Sính đối xử lạnh lùng với mọi người, nhưng bây giờ phút này lại hỏi một câu. Có lẽ do anh thấy tay nghề của cô tốt đến không ngờ, hoặc có thể là do ảnh hưởng của giấc mơ đó.

“Không sao đâu, tôi không thu tiền của anh đâu.” Lâu Ninh chân thành nói: “Nếu anh hài lòng thì quay lại trả tiền cũng không muộn.”

Đừng nói không tính phí một bữa ăn nhẹ ... Cho dù cô có phải nấu ăn miễn phí cho anh suốt đời cũng không sao! QAQ

Người làm điểm tâm đệ nhất Lâu Ninh- người đang nợ tướng quân Long Hổ một mạng nghĩ như vậy.

“…”

Cố Sính có chút bất đắc dĩ, có phải thợ làm điểm tâm này có thành thật quá không?

Nếu như ngươi biết anh là ai thì cũng không sao nhưng không biết thân phận của anh mà lại cho không như vậy thì không sợ ngày nào đó sẽ phải đóng cửa hàng sao?