Chương 50

Trước khi gọi món, anh ta hỏi nhóm diễn viên quần chúng một câu: “Tất cả anh chị em, mọi người có thể ăn cay không?”

Loại bỏ những người không thể ăn cay, còn lại thì đều có thể ăn cay được. Cuối cùng gọi mười hai phần mì trân châu cay, còn bốn phần là nước dùng nguyên vị, thêm hai hộp bánh bao. Một lúc sau, Tiểu Lý nhìn thấy “Đơn hàng trên hai mươi phần thì sẽ được giao hàng miễn phí.”

Hay là gọi thêm hai hộp bánh bao nữa để được tròn số hai mươi phần nhỉ! Như vậy sẽ “lợi” hơn một chút.

Tất cả diễn viên quần chúng cũng đang rất mong đợi, lương của họ không cao. Những ngày không có buổi diễn, họ sống trong một cái lều ngay trụ sở điện ảnh truyền hình thành phố, đó chỉ là căn lều có thể tùy tiện dựng lên và tháo dỡ. Ở thành phố điện ảnh Hoài Cẩm nơi tấc đất tấc vàng thì phải ăn uống tằn tiện.

Lý do họ thích gia nhập vào đoàn là có thể đổi một nơi sống tốt hơn, còn có thể ăn cơm hộp miễn phí, mặc dù đa số cơm hộp chất lượng đều rất bình thường.

Tiểu Lý người phụ trách nơi ở lần này là một người tốt, chăm sóc họ rất tốt, còn nói hôm nay là ngày cuối cùng nên sẽ gọi cho họ một ít đồ ăn ngon.

“Tiểu Lý, chúng tôi có thể hỏi một câu được không, cậu đã gọi món gì vậy?” Một người dì lớn tuổi trong nhóm diễn viên quần chúng hỏi.

“Đợi họ giao đến rồi sẽ biết.” Tiểu Lý nghĩ rằng nói thẳng ra cũng không có ý nghĩa gì. Có thể họ sẽ thất vọng, vẫn là cứ để giao đến để cho đồ ăn nói ra.

Ở đầu bên kia, con trai của Lưu Ngạn đang dính lấy Cố Sính, Cố Sính đi đâu cậu bé lại đi theo đấy.

Cậu bé là điển hình của kiểu người nhớ ăn không nhớ đánh, cho dù Cố Sính vốn dĩ lười không thèm trêu chọc cậu bé thì cậu vẫn dùng ánh mắt háo hức nhìn anh chằm chằm. Lưu Ngạn nhìn thấy vậy không chỉ không ghen tị, ngược lại còn thấy vui: “Thằng nhóc đầu trọc này buồn cười thật đấy.”

Trợ lý Lương vừa ôm tim, vừa lấy điện thoại ra chụp lại- -

Đây là những hình ảnh dễ thương gì vậy? Một tên nhóc mập ú đầu trọc đi lẽo đẽo theo sau anh Sính cao lớn, giống như là một con gà con với một con sư tử lớn vậy!

Lời này vô tình nói ra, nữ diễn viên phụ bên cạnh nghe được mắt trợn tròn không nói nên lời:

“Anh có cảm thấy câu ví này thực sự rất nguy hiểm không, rõ ràng nó truyền tải một cảm giác rất tàn nhẫn???”

Trợ lý Lương không cảm thấy vậy, cậu ta còn vui vẻ quay một đoạn video ngắn, cúi đầu chăm chú chỉnh sửa. Thêm nhạc thêm filter, rồi đăng lên weibo của mình.

“Anh, chúng ta đi ăn đồ ngon đi.” Đi dạo một vòng với Cố Sính, đôi chân ngắn bất động, Lưu Niệm thở hổn hển, đứng tại chỗ dùng vỏ bọc đường để công kích.

Cậu bé biết anh trai này thực sự cũng rất thích ăn, nếu không thì tại sao lại mua cho mình?

Anh trai này chia sẻ những món ngon với mình, là một người bạn lớn thân thiện.

“Xin lỗi, anh không có thời gian.” Lời Cố Sính nói là thật, hôm nay anh có tới 7 cảnh quay.

Anh có yêu cầu rất cao với bản thân, kịch bản cần phải học đi học lại đến thuần thục. Thậm chí đến bữa ăn, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi, nhưng anh cũng không ngừng nhớ lại.

“Tiểu Niệm Niệm, em nói xem muốn đi ăn cái gì nào?” Nữ chính Diệp Linh đi tới, tươi tắn đáng yêu, ngũ quan khuôn mặt nhỏ nhắn, đó là loại hình trên màn hình lớn sẽ rất thoải mái.

Thực tế thì cô ấy không được tính là nữ chính, bộ phim họ đang quay là nói về sự nghiệp của nam chính. Phân vai của cô ấy không nhiều, cũng không có tuyến tình cảm nào với nam chính, thay vào đó là người tham mưu và thuyết phục mọi người.

Mặc dù không có tuyến tình cảm nào, nhưng Diệp Linh có ấn tượng rất tốt với Cố Sính. Trong bất kỳ tạo hình nào nhìn anh cũng đẹp, thay trang phục cổ trang vào thì đôi mắt và lông mày càng sáng hơn. Đôi mắt phượng dài và hẹp có thể điềm tĩnh như nước, nhưng cũng có thể khiến mọi người kinh ngạc

Chỉ là dường như tâm trạng chẳng có gì thay đổi, Cố Sính rất ít khi cười.

Diệp Linh lén nhìn Cố Sính, từ trước đến nay ảnh đế chưa từng có scandal. Có thể đóng phim cùng anh, cô ấy rất vui nhưng cũng hơi bất an, không biết anh thích người con gái như thế nào?