Chương 49

Bà chủ không để tâm đến chuyện đó, một nhóm thực khách trung thành lại bỏ cuộc. Những thành viên trong nhóm đó lần đầu tiên phát hiện ra phòng phát sóng trực tiếp cũng là những cá hữu. Nhìn thấy bài đăng về khu vực thức ăn đang hot lên, họ đã chuyển tiếp bằng một cái nhấp chuột.

[Đến xem bài này đi, người nói còn là tiếng người sao?/Liên kết]

[Cái bài đăng ngốc nghếch này khiến tôi cạn lời, căn bản người này không biết bản thân đang chửi mắng bà chủ thần tiên cửa hàng thần tiên. Nếu cửa hàng bị bọn họ chửi đến đóng cửa, qswwl, tôi sẽ đăng ký Whale để chửi bằng được.]

[Những hình ảnh họ đăng lên đều không đúng, bà chủ của chúng tôi làm sao có thể bán những thứ khó ăn như vậy? Tôi muốn đưa những bức ảnh khen ngợi hằng ngày lên để tát vào mặt đám này.]

[Còn nói cái gì mà bà chủ là cố ý lừa bịp, khẩu trang đông thi, tôi tức quá! Đợi khi họ nhìn thấy dung nhan thần tiên của bà chủ, kiểu chẳng phải cầu xin tiếp tục livestream.]

Thật sự thì có không ít thành viên trong nhóm nói làm là làm, đăng ký APP ngay tại chỗ để trả lời bài viết. Trần Ninh cũng là một thành viên trong số đó, sau khi đăng ảnh, lại nhờ Lý Phinh và Lăng Dư có thời gian thì giúp, thậm chí còn đến tổ đạo diễn vận động mọi người—

[Mọi người cũng đã từng ăn qua đồ ăn của nhà bà chủ, bà chủ bị bôi nhọ, lương tâm chúng ta không đau sao? Có thể nhịn được sao? Đi xem như thế nào giúp việc gì đó? [Bao lì xì: Đăng bài có sẵn! Đồ ăn sẵn mang đi mà không cần phải dao kéo!]

Đợi đến khi Lâu Ninh có thời gian đọc tin nhắn trong nhóm, cô chỉ cười, trả lời lại một câu: [Không sao, mọi người thấy ngon là đủ rồi. Dù sao thì họ cũng chỉ có thể nhìn thèm, nhưng lại không thể ăn được, đúng không?]

Trần Ninh ôm ngực nói: “Ối dời ơi! Tại sao bà chủ lại dễ thương như vậy chứ, đúng đúng đúng, lời bà chủ nói đều đúng!”

Chớp mắt một cái cô lại đưa ra một menu mới, chuyển tiếp đến cả nhóm thúc giục: “Có món mới, tôi đã làm rồi, nhanh lên nhanh lên!”

Lý Phinh và Lăng Dư: “….”

Không thể nhớ nổi người từ chối lúc đầu là ai, mùi thơm thực sự đến nhanh như một cơn gió.

Đoàn phim của Lưu Ngạn.

Tiểu Lý - người phụ trách nơi ở và việc ăn uống cho nhóm diễn viên quần chúng đang lướt màn hình điện thoại.

Mấy ngày trước anh ta đến cửa hàng mà Tiểu Trương vừa mới đặt đồ cho nhân viên thì phát hiện giá cả ở cửa hàng rẻ như lời Tiểu Trương nói, hơn nữa anh ta còn thấy đồ ăn thật hấp dẫn.

Nhóm diễn viên quần chúng này sẽ cùng nhau đóng máy trong ngày hôm nay, bữa ăn cuối cùng của mọi người anh ta cũng muốn chiêu đãi mọi người những món ngon trong khả năng của mình.

Các diễn viên quần chúng có thù lao thấp, thời gian chờ đợi để lên diễn lại lâu, còn phải phụ giúp làm những công viên vất vả ở phim trường. Có một số đoàn làm phim thiếu đạo đức, tùy tiện gọi những hộp cơm bình dân để phát cho mọi người, Tiểu Lý cảm thấy khá xấu hổ khi làm điều đó.

Hôm nay bà chủ ra sản phẩm mới, trên trang chủ là những hình ảnh màu đỏ, xem ra là một nơi chuyên bán đồ cay, có lẽ khẩu vị cũng sẽ hợp với mọi người.

Nên chọn món gì? Tiểu Lý nhìn kỹ một lượt, thì thấy có món mì vịt trộn cay và mỳ sốt thịt đậu đều có giá 35 tệ. Không ổn! Đã vượt xa tầm chi trả.

Đột nhiên, ánh mắt của anh ta rơi vào món mì trân châu trắng, sợi mì trắng nõn, nước súp thanh đạm. Tuy nguyên liệu không phong phú, nhưng sự bóng loáng nhẹ nhàng mềm mại của đồ ăn, lại có sự hấp dẫn khó tả. Điều quan trọng nhất là, một suất mì chỉ có giá 15 tệ.

Bấm vào xem kỹ hơn, mì trân châu cũng không phải là mì chay bình thường. Ở phần mô trả có nói là nước súp được ninh lâu, có mùi vị thơm ngon của súp gà, còn có thể lựa chọn cay hay không cay.

Như này trông ngon hơn nhiều, cho nên Tiểu Lý quyết định gọi món này. Thêm hai hộp bánh bao hẹ thịt heo cay, cũng được coi là thịnh soạn rồi.