Chương 48

“Chị cũng 40 tuổi rồi.” Chị Ngô không hề hành động tùy hứng, “Em đừng nhìn anh chị bình thường ăn mặc cần kiệm, thật ra vẫn có chút năng lực, mặt tiền bên ngoài tuy đắt nhưng một tháng khoảng 6-7 nghìn thì anh chị vẫn trả được.”

“Được.” Lâu Ninh gật đầu: “Vậy em về tiệm trước.”

Vừa về không bao lâu thì Lâm Soan gấp gáp trở về: “Tiểu Lâu, phòng livestream của chúng ta bị người khác báo cáo ác ý, thật quá đáng.”

Lâm Soan cầm điện thoại đưa cho cô xem, số tài khoản này đã bị báo cáo với lý do “thông tin lan truyền giả”. Mặc dù vẫn còn đang trong quá trình xem xét, nhưng tất cả quà tặng trước đó đều đã bị phong tỏa, họ cũng tạm thời không thể phát sóng.

“Nếu như không phải là những người đó, thì chắc chắn những streamer khác đang nhắm vào chúng ta, một cá hữu bình thường cũng không nhàm chán đến mức như vậy.” Thái độ của Lâm Soan rất chắc chắn, anh ấy chơi Whale live đã nhiều năm, đã trải nghiệm qua cảm giác ma cũ ghen tị với ma mới.

Chuyện như này Lâu Ninh cũng không phải là chưa từng trải qua ở kiếp trước.

Lúc đầu khi cô còn là người học việc, cô có tài năng, còn chịu khó, được sư phụ xem trọng, là người đầu tiên phụ giúp việc trong bếp. Trong khi những người học việc khác lớn tuổi hơn, lại làm việc trên bếp lửa. Thế là có một giọng nói âm dương quái khí xuất hiện, người nói cô lợi dụng nhan sắc xinh đẹp cũng có, cũng có người nói là cô đang cố ý lấy lòng sư phụ.

Nhưng Lâu Ninh vẫn luôn nhớ rõ, ngày hôm đó cô vừa đói vừa rét khóc đến kiệt sức. Sư phụ nhặt cô về nấu cho cô một bát mì, cô nghĩ, hóa ra trên thế giới này lại có mì ngon như vậy. Cô háo hức đi theo phía sau sư phụ, nhìn thấy ông ấy vo bột thành từng viên tròn và làm ra những món mì đa dạng, bản thân cũng rất hài lòng.

Lâu Ninh cảm thấy đồ ăn thật sự là một sự tồn tại đẹp đẽ, bất luận là có buồn bực thất vọng đến như thế nào, thì sau khi ăn xong cũng có thể lấy lại được năng lượng. Chính vì vậy cô mới trở thành đầu bếp, hy vọng tất cả khách hàng của mình thưởng thức món ăn một cách vui vẻ.

Cô sẽ không dao động tức giận chỉ vì một đòn vô lực như vậy.

Nhìn thấy bà chủ không nói gì, Lâm Soan vội vàng đến an ủi: “Tiểu Lâu, cô đừng lo lắng, báo cáo của họ chỉ có thể cấm chúng ta một tuần. APP sẽ tự quyết định, chắc chắn sẽ không cấm tài khoản của chúng ta.”

Đúng lúc có khách đẩy cửa bước vào: “Mùi vị cay thơm quá, bà chủ hôm nay lại có món mới à?”

“Tôi không sao.” Lâu Ninh cười cười, rồi lại nhìn về phía khách hàng “Hôm nay chúng tôi có mì vịt trộn cay và mì trân châu nguyên vị. Ngoài ra, còn có màn thầu hấp và cơm, đợi một lát nữa sẽ có sủi cảo bọc ớt. Bạn có muốn ăn gì?”

“À, vậy cho tôi mì vịt trộn cay nhé! Sáng sớm lạnh muốn chết đi được, ăn chút gì cay cho ấm người, bao nhiêu tiền vậy?”

“35 tệ một bát.”

“Bà chủ, tôi biết cửa hàng cô dùng rất nhiều nguyên liệu, mùi vị rất ngon, giá cả như này cũng quá rẻ rồi.”

“Cảm ơn, bạn thích là được.”

Lâm Soan nhìn Lâu Ninh đang nhẹ nhàng tiếp khách, phát hiện quả thực cô không để ý lắm thì sững sờ.

Cô gái trẻ này có tâm tính điềm tĩnh rất tốt, cuối cùng đã làm như thế nào để rèn luyện bản thân ra được như vậy?

Khách hàng ở trong tiệm đều hít hà thở hổn hển vì cay tê. Lâu Ninh mỉm cười rồi tiếp tục làm sủi cảo bọc ớt ở sau bếp, cơm được hấp chín rất nhanh, thậm chí còn có khách ra ý kiến nói: “Bà chủ, nếu cô làm thêm món màn thầu cay hấp chắc chắn sẽ rất ngon đó!”

Màn thầu cay hấp chính là bánh cuộn hoa cay, trên lớp bột được phết một lớp dầu cay và tương ớt rồi mới cắt thành từng miếng. Mùi hành thơm nồng lại thêm hương cay, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy hấp dẫn rồi. Đây quả là một ý kiến hay, Lâu Ninh gật đầu, cân nhắc thực đơn.