Chương 47

“Mì cay này còn cay hơn mì trộn trương lúc trước.”

Tất nhiên rồi, mì trộn tương không tập trung vào vị cay mà tối đa hóa vị của nước sốt thịt, vị cay là thêm vào chứ không phải để tập trung bán.

“Chú thích là được rồi ạ.” Nghe thấy vậy, Lâu Ninh rất vui, động tác làm mì trân châu ngày càng nhanh.

Mì trân châu có một điểm thú vị, được gọi là trâu châu là bởi vì nó tươi và trắng như trân châu.

Phương pháp làm mì cũng rất hay, không liên quan gì đến việc nhào bột. Lâu Ninh cho lòng trắng trứng và nước vào để tạo độ dẻo và dai, đồng thời chuẩn bị thêm bột để sử dụng sau.

Chú Trương ngồi bên ngoài ăn xong tô mì vịt cay, lúc này tuy là mùa đông nhưng mồ hôi vẫn đổ đầy đầu, lau mặt rồi đem tô đến đặt trên tủ kính.

Chú nhìn thấy Lâu Ninh đang trộn bột liền hỏi: “Tiểu Lâu, cháu đang làm gì thế?”

“Mì trân châu ạ.” Lâu Ninh đổ nước vào nồi, đun sôi, lấy một cái vợt trụng bằng inox, bỏ bột lên để bột rớt qua lỗ tròn xuống nước sôi.

“Mì sợi còn có thể làm theo cách này sao?” Chú Trương cảm thấy rất thú vị, chắp tay sau lưng duỗi cổ xem tiếp.

“Vâng ạ.” Cô đã nấu nước dùng sẵn nên bây giờ chuẩn bị rất nhanh, trộn bột rồi cho vào nước, chỉ năm phút là xong.

Lâu Ninh làm nóng chảo rồi xào hành cắt nhỏ, thêm chút rượu gia vị, mùi hương say lòng người bay lên. Nhân lúc đó, cô đổ nước dùng và gia vị vào, đợi sôi liền đổ ra tô, mì trân châu tươi đã xong. Ai muốn ăn cay có thể để lại ghi chú, không ăn cay có thể trực tiếp thưởng thức.

Chú Trương rõ ràng vừa ăn no xong lại nhìn nhìn, sao lại thấy đói rồi nhỉ? Chú xoa bụng bia của mình, không được, phải cố nhịn.

Lâu Ninh gói cả hai loại mì và một lọ sa tế đem qua cho chị Ngô. Chị ấy nhận mì xong thì đùa giỡn nói: “Em cho bọn chị thử độc trước hả?”

Tính tình chị Ngô càng ngày càng đáng yêu. Lâu Ninh cũng phối hợp nói đùa: “ Đúng đúng đúng.” Nhưng lại không rời đi ngay.

“Chị Ngô, bây giờ chị có rảnh không? Em muốn nói với chị một số chuyện công việc.”

“Rảnh, sao lại không rảnh chứ, em không thấy chị qua tiệm em dạo mãi à?” Chị Ngô thở dài, “Mùa đông mà muốn bán được nước ép thì khó quá.”

“Chuyện em muốn nói có liên quan đến việc này.” Lâu Ninh nhìn chị Ngô một cách nghiêm túc, “Mùa xuân năm sau không phải chị và anh Ngô có ý định mở rộng hàng nước sao? Thật ra em cũng có ý mở rộng cửa tiệm, nhưng mà chắc em sẽ dời đi luôn.”

“Em muốn dời tiệm ư?” Chị Ngô trợn tròn mắt, có chút kinh ngạc: “Tại sao? Ở đây không tốt hả? Em nhìn xem có bao nhiêu chủ tiệm khác và du khách đến ăn, rượu thơm không sợ hẻm sâu nha.”

Chị ấy nói chuyện bằng tiếng địa phương luôn rồi.

“Không phải em chê ở đây xa đâu.” Lâu Ninh nghiêm túc giải thích, “Điều kiện của tiệm không tốt, nơi thuê cũng không thể cải tạo bằng cách mở rộng được, chuyện em muốn làm cần một mặt tiền rộng và đẹp hơn.”

Lâu Ninh vẫn chưa quên chuyện kinh doanh cô muốn làm với đoàn phim, cửa tiệm hiện tại còn không có đủ sức thuyết phục nữa chứ đừng nói đến việc bàn chuyện làm ăn với đoàn phim, cho dù cô có đến xin giúp đỡ thì cũng không bán được.

“Đúng thật.” Chị Ngô thoáng im lặng, chị rất thích Lâu Ninh, không muốn Lâu Ninh dời cửa tiệm đi xa quá, “Vậy, em nói chị đi theo em là sao?”

“Hàng nước trái cây của chị chỉ là một gian nhỏ, vốn định mở rộng thêm 20 mét vuông dùng để bán trà sữa, hai gian hàng thông với nhau, có thể buôn bán cùng lúc.”

Chị Ngô nói thêm: “Nếu không chị đi xem cửa hàng với em nhé? Tìm một chỗ thích hợp ở gần đây rồi bàn tiếp, được không?”

Lâu Ninh trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Chị thương lượng với anh Ngô chuyện này nhé? Hôm nay em tới để nói với chị vậy thôi, không có ý định khác nữa.”

Thật ra cô nói với chị Ngô chuyện này cũng không phải muốn chị Ngô phải dời đi theo mình. Chỉ nghĩ đến chị ấy đã giúp đỡ cô rất nhiều, không thể cứ tùy ý dọn đi được, phải báo một tiếng.