Chương 7

Cậu bé đầu trọc còn chưa chạm vào "Long Long", đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm lớn: "Lưu Niệm!!!"

Cậu bé giật cả mình, khuôn mặt trắng nõn dịu dàng lập tức nhăn lại thành cái bánh bao, miệng chu chu ra như sắp khóc lần nữa.

"Lại muốn khóc." Cố Sính vừa mới tốt tính dỗ xong, liền lấy một tay che lỗ tai của mình, cau mày cảnh cáo.

Sau khi nghe lời anh nói, thằng nhỏ mít ướt cố gắng nín thở, cố kìm nước mắt.

Cố Sính đứng dậy quay người lại, nhìn thấy đạo diễn Lưu đang đứng ở cửa, sắc mặt tối sầm lại.

"Đồ tham lam, đồ ba mua cho con không chịu ăn mà đến đây ăn à?”

Đứa bé khóc không nhịn được nữa, nước mắt lại trào ra, chậm rãi mở miệng - "Huhu!!! Bố là người xấu!!! Con không muốn ăn McDonald"s, không muốn ăn Pizza Hut! !!"

"?" Trợ lý Lương nghe vậy, không thể tin được: "Không phải chứ đạo diễn Lưu, anh lại cho một đứa trẻ như vậy ăn đồ ăn nhanh à?"

Sắc mặt Lưu Ngạn tối sầm, vội biện hộ: “Không phải trẻ con đều thích ăn mấy thứ này à?!”

Cố Sính thở dài: "Hèn gì đứa nhỏ ngốc này lại nhịn ăn."

Sắc mặt Lưu Ngạn càng đen, nghi hoặc nói: "Tiểu Cố, cậu thì biết cái gì."

Cố Sính: “Ngày đầu tiên Chị Lưu đã nhắc anh rồi, đứa bé này có vấn đề về đường ruột, không tiêu hóa được đồ chiên rán và đường sữa, nên mới không thích McDonald và Pizza Hut.”

"..."

Lưu Ngạn vừa nghe xong, thì ra không phải con trai mình bướng bỉnh mà là do chính mình hiểu lầm, nhất thời không nói nên lời, thân thể cứng đờ, ánh mắt rơi vào trên người con trai mình.

Bánh bao nhỏ mít ướt vẫn đang chảy nước mắt, nước mũi liên tiếp nổi lên mấy bong bóng nước, bánh bao nhỏ lúc mới vừa nãy vẫn còn ngon lành bây giờ trông có vẻ sần sùi xấu xí.

Lòng anh ta chợt dịu lại, anh ta cảm thấy mình đã phạm sai lầm lớn, do dự vài giây rồi lắp bắp nói lời xin lỗi.

“…Lưu Niệm, ba sai rồi.”

Câu nói này có hiệu quả thần kỳ, tâm tình của cậu bé đầu trọc đã tốt hơn rất nhiều vì vừa được ăn bánh thơm ngon, khi nhìn thấy người cha ruột dữ tợn cúi đầu với mình, cậu cũng rất ngạc nhiên, đồng thời, nước mắt chợt ngừng rơi, khóe miệng từ từ nhếch lên.

"..."

Sau đó, Lưu Ngạn dẫn đứa con trai đã bình tĩnh rời đi, trước khi đi còn hỏi lấy chiếc bánh ngọt từ đâu ra. Trong suốt quá trình, Cố Sính không hề mất kiên nhẫn mà lặng lẽ đứng sang một bên.

Biết Cố Sính có tật xấu, càng cảm thấy thần kỳ hơn, trợ lý Lương hỏi: "Lạ thật anh Sính, tính tình anh hiếm khi tốt thế, uống thuốc rồi à? Hay là thích con nít?"

“Anh nghĩ thế nào.” Cố Sính liếc mắt sang bên, nói một câu phá vỡ tưởng tượng của Trợ lý Lương: “Đứa trẻ khóc ồn chết được.”

Trợ lý Lương: "..."

Ôi, Ảnh đế Cố thực sự bị bệnh.

Về chuyện này, không biết rằng Cố Sính rất khác với tướng quân Long Hổ kiếp trước, cô đầu bếp nhỏ một lòng một dạ cần cù chăm chỉ làm việc.

Bánh bao tuy bán rất chạy nhưng đây chỉ là bước thử, Lâu Ninh nghĩ rằng mình không thể cứ bán mì phở bình dân giá rẻ thế này được.

Cửa hàng được mở ở thành phố điện ảnh chứ không phải ở thị trấn đại học hay nơi nào khác. Sau một thời gian dài tìm hiểu và tiếp thu, Lâu Ninh biết được rằng trong thành phố điện ảnh có những tòa nhà "cổ kính" quen thuộc.

Vậy thì khi quay phim, chắc chắn đoàn làm phim sẽ có nhu cầu về những đạo cụ làm mì phở cổ xưa, đặc biệt là có hương vị tinh tế và độc đáo của món mì có trong công thức hoàng gia ở kiếp trước.

Cô là một thợ điểm tâm truyền thống của Trung Quốc, cô có thể làm rất nhiều loại bánh, rất đẹp và ngon, chụp ảnh xong vẫn có thể dùng mà không lãng phí.

Làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, chỉ cần quán nổi tiếng thì có thể thu hút được đội đạo cụ nhà hát đến hợp tác. Còn về cách làm sao nổi tiếng thì việc kinh doanh cửa hàng bán đồ ăn mang về thật tốt là chuyện không thể thiếu.

Dọn dẹp cửa hàng xong, Lâu Ninh ngồi xuống nhìn điện thoại di động, vốn định tiếp tục nghiên cứu cửa hàng bán đồ ăn nhanh, nhưng sự chú ý của cô lại bị một phần mềm khác thu hút——

Ứng dụng [Đầu bếp cẩm lý] xuất hiện nút chấm đỏ, cô nhấp vào thì thấy có hai thông báo đã được cập nhật.

[Chúc mừng đầu bếp nhỏ đã hoàn thành hướng dẫn cho người mới! Nhiệm vụ này đã tăng danh tiếng của tướng quân Long Hổ lên 100 điểm.]

[Không ngờ lại được một khách hàng lớn ưu ái, bạn hãy tiếp tục nỗ lực và lạc quan nhé tiểu đầu bếp!]

Thật ra Lâu Ninh không hiểu, thu thập danh tiếng có ích lợi gì? Danh tiếng là lòng dân sao? Tướng quân Long Hổ đang làm gì ở đây?

Lại sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ, cô phát hiện ra rằng người mà cô tiếp xúc nhiều nhất và cần sự hỗ trợ của người đó——

Có phải ... đó là người quản lý đô thị?