Chương 11: Chờ anh về

Trì Miểu vùi mặt vào ngực anh, thở phì phò.

Cô cũng không dám tin là mình có phản ứng nhanh thế, còn phun nước lên tay anh khiến cô không biết nên làm gì.

Cả người đã trở nên hồng hồng, cô nhỏ giọng nức nở.

“Thật xinh đẹp.” Giang Hành nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, anh vụng về nói. Chỉ là sắc mặt anh hơi đỏ chứ không có biểu cảm gì cả.

Trì Miểu hít mũi, nhìn vẻ mặt không biến hóa của anh, lòng cô hơi chua xót. Chua xót thì chua xót, nhưng cô không nói câu nào, chỉ hừ một tiếng, trong lòng đã nhịn không được mà bắt đầu chửi anh.

Đây là lần đầu tiên anh khen cô đẹp, nhưng sao khen người khác mà mặt lại lạnh như băng thế, giống như nói cho có lệ vậy. Ít nhất khen người ta đẹp cũng nên cười một cái chứ? Vẻ mặt vô cảm nói những lời như vậy, anh không thấy chột dạ sao?!

Không khí lập tức thay đổi, nhưng cơ thể cô vẫn chưa quay lại bình thường, cô ấm ức nhìn anh nhưng vẫn mang theo vẻ yêu kiều, mảnh mai yếu ớt, lộ ra vẻ mặt kiều diễm.

Giang Hành giơ tay lên vuốt gương mặt cô, sau đó cúi đầu hôn cô: “Rất xinh đẹp.”

Anh không biết dỗ con gái, anh chỉ biết cố gắng biểu đạt.

Trì Miểu trước mặt anh hừ một tiếng, hờn dỗi cũng có nhưng cáu kỉnh nhiều hơn.

Giang Hành trầm mặc, anh đặt tay lên eo cô và cọ cọ, đang định sẽ làm bước kế tiếp. Nhưng chưa cọ được bao lâu thì điện thoại lại vang lên. Tiếng chuông được cài riêng, sắc mặt anh cứng đờ, anh biết là nhiệm vụ trong đội.

Trì Miểu cũng nghe thấy, cô ngẩng đầu nhìn anh, cô không nhận ra mình đang bất mãn. Cô không vui lắm.

Giang Hành thấy cô đang nhíu mày nhìn mình, anh chột dạ cúi đầu hôn cô. Chỉ một nụ hôn có thể hóa giải tất cả, Trì Miểu mềm như bông ôm lấy cổ anh, sự không vui trong lòng đã giảm bớt.

Trước kia cô không phát hiện mình lại thích người khác hôn đến vậy, bây giờ cô lại nhận ra hóa ra mình lại khát khao được âu yếm như thế.

Trong đầu trống rỗng, chỉ có Giang Hành đang vuốt ve mới có thể lấp đầy. Có lẽ cô thấy sắc nổi lòng tham, có lẽ là gì đó khác, mặt cô càng lúc càng đỏ nhưng Giang Hành vẫn không chịu buông tha nơi riêng tư của cô.

Ưm… được anh chạm vào thật thoải mái, toàn bộ cơ thể đều thấy rất thoải mái.

Cô bị hôn đến mơ màng, hoàn toàn say mê, hoàn toàn không phát hiện ra Giang Hành đang bế cô đi tới chỗ đặt điện thoại.

Lúc buông ra, một tay Giang Hành cầm điện thoại, một tay thì sờ mó khắp nơi trên cơ thể cô.

Cô dựa vào lòng anh thở dốc, nghe tiếng nói đứt quãng trong điện thoại, còn giọng Giang Hành thì vô cùng khàn: “Ừm….”

Cuối cùng anh nói một câu: “Nửa tiếng nữa tôi sẽ tới.”

Trì Miểu ngẩng đầu, còn tưởng anh sẽ rời đi, không ngờ Giang Hành lại cúi đầu cắn lên môi cô, điện thoại cũng ném sang một bên.

“Ưm…… Anh……” Lời muốn nói đã bị anh chặn lại, bị anh hôn đến thần hồn điên đảo.

“Ưm….” Trì Miểu vô cùng mẫn cảm, cô khẽ hừ một tiếng, đầu óc trống rỗng.

Lần thứ hai moi tiểu huyệt vẫn thuần thục hơn lần đầu tiên, Giang Hành đã hoàn toàn biết được những chỗ mẫn cảm của cô, Trì Miểu cong eo sướиɠ đến phát run trong lòng anh.

Loại cảm giác tê dại này khiến cho hai chân cô kẹp chặt, run rẩy đến lợi hại.

“Nhẹ chút…chồng ơi… ưm….” Trì Miểu không biết tại sao lần thứ hai lại ra mau như vậy.

Cô muốn khóc, cô cắn ngón tay mình, lần nữa giãy giụa dưới thân anh.

Giang Hành đúng là bắt nạt người ta, làm phía dưới của cô vừa tê vừa sướиɠ, ngón giữa ra ra vào vào còn chưa đủ, ngón tay cái của anh còn xoa vào hộŧ ɭε của cô.

Trì Miểu chưa từng bị bắt nạt như thế này bao giờ, cô lại phun nước, phun rất nhiều, cả người mềm như nước tựa vào lòng anh.

“Bảo bối, tối nay nhớ chờ anh.” GIang Hành lấy miếng khăn giấy bên cạnh, nhanh chóng lau tiểu huyệt cho cô, cuối cùng đặt cô lên giường và rời đi.

Đi rồi……

Trì Miểu nhìn bóng lưng anh, ấm ức cúi đầu.