Chương 12: Lòng dạ hẹp hòi

Trì Miểu luôn cảm thấy tính tình mình không tệ, mãi cho đến hôm nay, cô bắt đầu thấy lòng dạ mình hơi hẹp hòi. Lúc Giang Hành rời đi, cô cảm thấy mình rất khó chịu. Khó chịu đến mức muốn trói Giang Hành vào người mình, không muốn anh rời đi.

Nghĩ lại, cô đột nhiên có chút ngạc nhiên, không ngờ mình lại có lòng chiếm hữu với Giang Hành. Mặt cô đỏ bừng, theo bản năng kẹp chặt chân, cô vội đi thay bộ đồ khác.

Cô cũng phải đi làm, dù sao cũng là bà chủ của một quán cà phê, tuy không định kiếm tiền nhưng cô muốn uống cà phê.

Lúc đến hiệu sách thì cũng đã giữa trưa, trước giờ cô mở cửa tiệm rất tùy ý, căn bản không vì lợi nhuận mà chỉ vì để tìm một nơi thích hợp để đọc sách.

Gia cảnh nhà Trì Miểu không tệ, mấy siêu thị trong thành phố đều là sản nghiệp nhà cô, mà trong nhà chỉ có cô là con gái cưng, đương nhiên sẽ rất nuông chiều cô.

Nói dễ nghe thì mở cửa hàng, nói khó nghe thì nói cô đang phá của. Không phải không ai cũng có tư cách phá của, từ nhỏ Trì Miểu đã được dạy dỗ như thế, cô cũng cảm thấy mình không sai. Cô được nuông chiều đến lớn, tâm tư cũng đơn thuần hơn người khác một chút.

Cửa tiệm được mở cửa, vừa pha cà phê thì Cố Phán nhắn tin cho cô.

【 Sao rồi? Chỗ đó lớn không? 】

Nhìn tin nhắn lộ liễu kia cô liền đỏ mặt, click vào khung chat đã lâu rồi mà bây giờ cô mới hồi thần lại.

【 Làm sao mà tớ biết được……】 Cô vô cùng chột dạ, nghĩ đến lúc mình vô tình nhìn thấy, lập tức mặt lại đỏ hơn.

【 Hình qua lớp quần, hình như cũng rất lớn….】Tuy chỉ mới liếc mắt một cái, không nhìn kỹ, nhưng dưới háng phồng thế, không thể là giả được.

Mặt Trì Miểu đỏ như lửa thiêu, chột dạ tắt điện thoại, tiếp tục pha cà phê nhưng tâm trí đã bay xa.

Nếu Giang Hành thật sự không được, chuyện này cũng có thể xảy ra, đến bây giờ cô đã 26 tuổi rồi nhưng cuộc sống sinh hoạt vẫn chưa ổn định….

Suy nghĩ đến đây thì dừng lại, trong đầu cô lại bắt đầu nhớ tới hình ảnh sáng hôm nay, cả người liền trở nên kỳ lạ.

Hình như cô cũng rất thích cảm giác đó…..

Suy nghĩ loạn thành một cục, cả người căn bản không chú ý, pha cà phê cũng lơ là, đổ nước nóng xém chút đã làm đổ cà phê lên bàn.

Đến bây giờ cô mới thừa nhận, mình rất để ý.

Để ý đến cuộc sống tương lai của cô và Giang Hành, cuối cùng là chuyện chưa làm xong kia.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, trong tiệm có vài vị khách, Trì Miểu vội nghe máy, là Cố Phán gọi tới.

“Gì mà hình như? Đừng nói đêm tân hôn mà cậu không làm gì hết nhá?”

Bên kia điện thoại, Cố Phán vừa thức dậy, giọng điệu phất phơ lại mang theo chút khó hiểu.

Nam nữ chung một phòng, còn là vợ chồng. Vậy mà vẫn chưa làm gì à?

Ai mà tin chứ!

“Anh ấy nửa đêm mới về….” Trì Miểu vừa nhắc đến đề tài này thì liền đỏ mặt, vội biện hộ: “Lúc sáng thì có hôn một lúc….”

“Hôn?” Cố Phán lấy lại tinh thần, nắm lấy câu nói không rõ: “Sau đó thì sao? Hai người củi khô gặp lửa, có bị nóng đến nổ tung không hả?”

“Nổ tung gì….” Lòng Trì Miểu càng loạn, cô cầm điện thoại vào phía sau quầy, còn dùng tay che miệng để nói chuyện.

Cố Phán đúng là không biết giữ mồm giữ miệng, cái gì cũng dám nói, làm cô xấu hổ muốn chết. Nghĩ đến cảnh anh dùng tay làm cô sướиɠ đến hai lần, tim cô bắt đầu đập nhanh, vẻ mặt thẹn thùng.

Dù sao Cố Phán cũng là bạn tốt, đương nhiên biết Trì Miểu đang chột dạ, nụ cười ngày càng sâu, trêu chọc cô không buông tha.

“Nhất định là làm gì đó rồi! Mau mau kể cho chị đây nghe xem nào.”

“Chính là……” Trì Miểu yên lặng hít sâu, chờ bình tĩnh rồi mới dám nói: “Là anh ấy dùng tay giúp tớ….”

Dù sao Cố Phán không phải người ngoài, cô ấy là bạn tốt nhất của cô. Trừ cô ấy ra, Trì Miểu không có cách nào nói chuyện này với người khác.

“Chỉ dùng tay?”

“Ừm……”

“Sau đó thì sao?”

“Anh ấy rời đi……”

“Rời đi?!”

“Ừm……”