Chương 13: Liệu anh là gay?

“Không phải anh ta là gay chứ? Sau đó lừa cậu kết hôn!”

“Tớ nói cho cậu biết nha Trì Miểu, cậu đừng không tin, thời buổi này mỗi người đều có lớp mặt nạ riêng, tiểu nhân âm hiểm xảo trá nhiều không đếm xuể, nhất định là cậu bị lừa rồi!”

“Cảnh sát thì có gì đặc biệt hơn người chứ, cảnh sát xúi giục, tham ô không thiếu chắc? Cậu đơn thuần quá rồi, sao nói kết hôn liền kết hôn chứ?”

“Dù sao làm chị em với nhau thì tớ nói với cậu một câu, tìm! Nhất định phải tìm ra manh mối!”

Bốn câu Cố Phán nói đều quanh quẩn trong đầu cô, nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn nên tin tưởng anh. Tựa như những cặp đôi khác vậy, sau khi kết hôn, cuộc sống của cả hai như hòa làm một, nên tin tưởng lẫn nhau…

“Tin tưởng cái cục cớt! Tớ thấy cậu thật sự bị lừa rồi….”

Mỗi lần mình bị tẩy não, Trì Miểu luôn nhịn không được muốn đáp trả, nhưng cô mãi không bước qua được cái hố này.

Thử hỏi một chút, ngày thường cô không trang điểm, ăn mặc quê mùa, nhìn cô không giống kẻ có tiền, làm thế nào cô có thể kết hôn cùng Giang Hành?

Không phải cô tự xem nhẹ mình, ngay cả Cố Phán nhìn ảnh cũng hỏi một câu: “Chẳng lẽ tên đàn ông này chưa từng thấy qua diện mạo thật của cậu sao?”

Sau khi cô chắc chắn anh chưa từng nhìn thấy, Cố Phán kết luận một câu: “Nếu như trên thế giới này còn tồn tại một phần vạn xác suất yêu đích thực, như vậy chúc mừng cậu Trì Miểu, cậu trúng thưởng rồi đó.”

“Nhưng tớ không tin, cho nên chỉ có một khả năng, tên đàn ông này là gay.”

Trì Miểu: “…… Cút!”

Hôm nay cô căn bản không có thời gian nói chuyện, cầu người không bằng cầu mình, Trì Miểu tính toán tự mình tìm hiểu.

Hai người ở chung một căn nhà, có chuyện gì mà không thể nói? Nói không ra thì ly hôn, cô cũng chẳng mất gì.

Trước khi kết hôn, cô không có gì, đương nhiên Giang Hành cũng không phải kẻ lừa tiền. Người đứng tên cửa tiệm là ba cô, cô không có cái gì gọi là tài sản.

Không vì tiền, bề ngoài cũng không có, vậy tại sao Giang Hành lại kết hôn với cô, chuyện này như biến thành tâm bệnh của Trì Miểu.

Cởi chuông còn cần người buộc chuông, cô định chờ.

Hôm nay hiệu sách ngừng buôn bán sớm, trời còn chưa tối đã đóng cửa, Trì Miểu uống xong ly cà phê, dọn dẹp đồ chuẩn bị tác chiến.

Bây giờ cô đang tò mò muốn chết.

Đêm đó, Trì Miểu cũng đói muốn xỉu, gửi Giang Hành một tin nhắn hỏi anh bao giờ về nhưng anh vẫn chưa trả lời.

Tới lúc 8 giờ tối, khi thật sự không nhịn được nữa, cô đã gọi điện thoại cho anh, lúc này mới phát hiện điện thoại đã tắt máy.

Hửm, chẳng lẽ có việc bận sao?

Nghĩ đến sáng nay Giang Hành rời đi vội, cũng không tránh được việc lo lắng, cô mở chuông đến mức lớn nhất, cũng mở cả loa, sau đó gọi cơm hộp ăn. Vì không muốn căn nhà quá yên tĩnh, Trì Miểu mở TV, TV hơi ồn, cô cảm thấy căn nhà này thật trống trải.

Có lẽ vừa mới dọn vào nên cô chưa thích ứng được. Những lời tự an ủi mình của cô ngày càng dư thừa, đột nhiên cô thấy đoạn tình cảm này mình là người lún sâu nhất.

Nghĩ sâu hơn thì, một người không ở đây thì vĩnh viễn sẽ không có đáp án. Trì Miểu nằm trên sofa xem TV, ôm gối sắp chìm vào giấc ngủ.

Lúc này cuối cùng tin nhắn cũng vang lên.

Ngày thường không có ai tìm cô, cô và Cố Phán thì lệch múi giờ, sau khi xác định quan hệ với Giang Hành thì cũng có nhắn tin với Giang Hành một chút.

Là Giang Hành nhắn.

【 Hôm nay anh sẽ về muộn, anh đang bận.】

Trì Miểu nhìn chằm chằm những lời này thật lâu, bĩu môi nhắn lại cho anh: 【 Vậy khi nào anh sẽ về. 】

Sau 5 phút không nhắn lại, điện thoại đã tắt 4 lần, cuối cùng cô cũng không nhịn được, cô click vào khung chat.

Lúc này bên kia Giang Hành đang hiện chữ “Đang gõ chữ…” Tâm trạng cô hơi chờ mong anh đang nhắn gì.

【 Hôm nay em trai anh tới thành phố A, có chút việc, em ngủ trước đi. 】

Trì Miểu: ……

Thời này nói dối cũng nên chất lượng xíu đi chứ, sao lại chắp vá đến độ anh có thêm một người em trai rồi?!