Chương 3: Hôn lễ không như mơ

Sau khi mối quan hệ được xác định, Giang Hành dẫn mẹ anh đến gặp ba mẹ Trì Miểu, lúc này Trì Miểu mới biết gia đình anh là gia đình đơn thân, sau khi một đêm xấu hổ qua đi, họ quyết định tổ chức hôn lễ vào ngày Nguyên Đán.

Sắp xếp đơn giản, vì thân phận của Giang Hành khá đặc thù nên không thể tổ chức long trọng, điều này ngược lại làm Trì Miểu rất vui.

Cô không thích tổ chức cầu kỳ, dù sao cả đời này chỉ kết hôn một lần, không cần phiền toái.

Dù sao người chồng này cô chỉ mới biết được ba tháng, cũng không tính là quá thân quen.

Cuối cùng đã đến ngày chọn váy cưới, Trì Miểu tháo cặp kính dày cộm mà thường ngày cô đeo. Không có cặp kính dày cộm che lấp, đôi mắt đẹp lộ ra khiến cả gương mặt cô lấp lánh.

Chuyên viên trang điểm cho cô, cô đặc biệt chọn chiếc váy cưới cúp ngực, nghĩ thầm lát nữa Giang Hành thấy sẽ mê như điếu đổ.

Chắc lúc đó anh sẽ âm thầm hạnh phúc, dù sao anh cũng có một người vợ xinh đẹp như cô mà.

Sau khi Trì Miểu ra ngoài thì đứng sững tại chỗ, người đâu rồi?

Giang Hành đâu rồi?

Cô vội lấy điện thoại ra tìm người, lúc này mới phát hiện 20 phút trước anh đã nhắn cho cô.

【 Trong đội thông báo tập hợp, đành phải để em ấm ức thử váy một mình trước vậy, lần sau anh sẽ đi với em. 】

Tin nhắn lạnh băng còn trái tim cô thì lạnh lẽo.

Tan nát.

Hóa ra kết hôn cũng không dễ, lựa người cũng đừng nên lựa người bận rộn, bây giờ cô bắt đầu thấy hơi hối hận. Nghĩ rằng vẫn còn thời gian để giải quyết vấn đề ly hôn, cô liền thầm chịu đựng.

Cùng lắm thì về sau thân ai nấy lo, thiếu đi việc lải nhải của ba mẹ, cô cũng không bị tổn thất gì!

Tự mình tẩy não nửa tiếng cô vẫn không cam lòng, cuối cùng cô nhờ nhân viên trong tiệm chụp cho cô ảnh cưới với ba chiếc váy cưới cúp ngực, quay về sẽ để Giang Hành chọn.

“Trì tiểu thư thật đẹp, chồng cô thật may mắn khi cưới được một người vợ xinh đẹp như cô.”

Trì Miểu: “……”

Đẹp thì làm được gì, anh ấy còn chưa từng thấy tôi thế này, đúng là không đúng lúc.

Lựa váy cưới trên mạng, ngay cả phòng tân hôn cũng là hai người xem trên mạng, trên có bản đều là Trì Miểu nói, Giang Hành được một tiếng mới trả lời một câu: “Trì Miểu thích là được”.

Dù cô có ấm ức trong lòng cũng không thể nói với ba mẹ, ai bảo cô tùy tiện kết hôn với người khác chứ? Ngay cả cơ hội hối hận cũng không có, trong lòng có ấm ức cũng chỉ có thể nuốt xuống.

Cuối cùng cũng đến Nguyên Đán, hôn lễ của họ được tiến hành, cô nhìn bầu trời u ám, cảm thấy hôm nay không phải ngày lành tháng tốt.

Lần đầu tiên Giang Hành không làm cô thất vọng, anh xuất hiện ở hôn lễ, ở cùng cô suốt hành trình.

Khung ảnh cưới được treo trước cửa là ảnh photoshop, bởi vì cho đến bây giờ họ vẫn không có bức ảnh chụp chung nào cả.

Trì Miểu ấm ức, nhìn gương mặt tiều tụy của Giang Hành cô càng thấy tủi thân. Lúc đó cô bị sắc đẹp mê hoặc nên mới kết hôn sao? Đột nhiên bị rớt xuống một hố sâu.

Hôn lễ của họ được tổ chức theo kiểu Tây và Trung Quốc, toàn bộ quá trình đơn giản, khi kết thúc hôn lễ, Trì Miểu mệt muốn chết, ngay cả việc bản thân thấy tủi thân cũng quên mất.

Cô chỉ muốn ngủ. Muốn về nhà nằm trên chiếc giường lớn và ngủ một giấc, tốt nhất là ngủ một mình, cô sẽ đá tên đàn ông thúi kia xuống giường.

Trong đầu cô đều là suy nghĩ hư ảo, không định làm thật.

Giang Hành về nhà cùng vô, còn chưa chuẩn bị bước tiếp theo anh đã ôm cô vào lòng và hôn lên trán cô.

“Vợ à, trong đội có chuyện cần xử lý, em ngủ trước đi, đừng chờ anh.”

“……”

Cô nhìn anh thay bộ thường phục đi ra ngoài, để lại một mình cô xấu hổ.

Ngôi nhà là một căn hộ lớn trên tầng cao nhất, đồ nội thất cũng là tốt nhất, ngay cả chiếc giường cũng vậy.

Lúc trước ba mẹ Trì còn nói tên nhóc này không tệ, người có thể mua căn nhà này bằng tiền của mình không nhiều, hơn nữa còn là nơi ở tốt thế này, chờ Trì Miểu gả qua thì có thể hưởng phúc.

Cô nhìn người máy quét rác, chẳng lẽ cô phải hưởng phúc với người máy sao?

Không được, cô nhất định phải tỏ thái độ với Giang Hành.