Chương 5: "Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa"

Editor: Bụt-Team Griselda

Tôi hôm qua Đường Tung cũng nằm mơ.

Cậu mơ thấy cô gái vừa gặp tối qua.

Dáng vẻ cô gái rất quen thuộc, chẳng qua dù sao cũng là em họ của Nguyên Nhật Minh, nhìn giống cậu ta cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là không biết vì sao, trong mộng bọn họ ở bên nhau, trên giường cô kêu giống như rất vui sướиɠ, bọn họ tận hưởng những âm thanh của nhau, ôm, hôn môi, cực kỳ giống một đôi yêu đương cuồng nhiệt.

Giấc mộng này làm cậu rất vui sướиɠ, hại cậu rất lâu cũng không thể tự thoát ra được.

Vậy nên sáng nay đã quên mất thời gian dậy, ngủ thẳng đến giữa trưa 10 giờ rưỡi.

Chỉ có thể xin giáo viên hướng dẫn nghỉ. Cái trạng thái này của cậu, nghỉ ngơi một chút cũng là bình thường.

Bởi vì cậu hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.

Giữa lúc cậu ta đang hoảng hốt—— dường như lại gặp được cô gái kia trong kí túc xá.

Nguyên Minh Thanh thật sự cảm thấy rất không nói nên lời.

Tối hôm qua cô không chỉ mộng xuân, mà đối tượng “giao phối” lại còn Đường Tung.

Không những như thế, tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, cô còn phát hiện chính mình “ra” đầy một giường.

Quần của cậu vốn là quần của con trai nên không mặc vừa, cái này cũng tạm chấp nhận, nhưng mà ngay cả một cái quần có thể mặc tạm cũng không có.

Cô cũng không thể phơi mông chạy nhông nhông ngoài đường được!

Vẫn phải chạy về ký túc xá. Tuy rằng cô không nghĩ đến việc lại trở về đó.

Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể tạm thời mượn tạm váy của nguyên Minh Ngọc mặc vào, trở về ký túc xá trước, lấy những thứ nên lấy.

Rốt cuộc trường Đại Học của bọn họ nằm ở vùng ngoại ô thành phố, trong phạm vi trăm dặm chỉ có một bệnh viện, cách bọn họ ước chừng ba km.

Vậy còn không bằng về trường học sát bên trước…

Lúc mặc váy ngắn của em họ vào, cô ngay lập tức cảm giác vùng dưới lạnh căm căm, cảm giác như thể được gió mơn trớn. Vì thế trào phúng nói một câu: “SAo anh lại có cảm giác… gió lùa khe mông vậy.”

“…Em cảnh cáo anh.” Nguyên Minh Ngọc trịnh trọng nói: “Em chỉ cho anh mượn một ngày. Không, muốn, nó, bị, anh, làm, dơ.”

Vì bảo vệ mạng sống của mình, Nguyên Minh Thanh đành phải khép chặt miệng lại.

Việc này không nên chậm trễ, cô phải nhanh chóng trở về trường học. Chẳng qua cô sẽ không lập tức trở lại ký túc xá mà sẽ ngồi xổm trước cửa ký túc xá một lúc, chờ đa số các bạn học nam đi hết rồi rồi mới đi vào lúc 10h30.

Cô nhớ rất rõ ràng, Đường Tung có tiết vào lúc 10h30 hôm nay.

Một trận lăn lê bò lết, thuận lợi leo lên được cửa sổ ký túc xá.

Ha ha, kinh nghiễm nửa đêm trộm chuồn ra ngoài đi chơi ở quê hồi trước vẫn rất đáng tin cậy đó chứ.

Lúc cô đang tính toán nắm chặt thời gian thu thập xong mọi thứ rồi chạy trốn, lại lại lại lại nhìn thấy người đàn ông vốn không nên xuất hiện ở chỗ này.

Đường Tung!!!

Ngươi người này!! Không phải bây giờ nên đi học rồi sao!

Đường Tung có chút nghẹn họng nhìn trân trối, cậu chính mắt thấy một nữ sinh nhìn qua chỉ có tầm 1m6, tay trói gà không chặt lại có thể tay không từ lầu một bò lên trên lầu ba.

“……”

“……”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong không khí chỉ có xấu hổ bao trùm.

Để giảm bớt xấu hổ, đầu óc Nguyên Minh Thanh vừa load, đột nhiên nhảy ra một câu: “Oa! Học trưởng. Thật trùng hợp, may là anh không đang thay quần áo.”

“……”

Ha hả. Càng xấu hổ hơn.

Ý nghĩ nhảy từ lầu 3 xuống cũng xuất hiện trong đầu của Nguyên Minh Thanh rồi.

Sau một hồi lâu im lặng, Đường Tung cuối cùng cũng sắp xếp xong hết mọi suy nghĩ trong đầu, chậm rãi mở miệng nói: “Cô lại đến đây làm gì.”

Nguyên Minh Thanh ấp a ấp úng nói:“…Em, em tới giúp anh họ của em thu dọn các đồ đạc…”

“Thu dọn đồ đạc sao? Cậu ta muốn đi đâu?”

“……Ừm, anh ấy, anh ấy nói…” Ngơ ra cả nửa ngày, Nguyên Minh Thanh cũng không nghĩ nhiều, nhất thời lanh mồm lanh miệng, buột miệng thốt ra: “Bà anh ấy ở dưới quê bị bệnh nặng, anh ấy phải về để chăm sóc bà.”

Đường Tung không quá tin tưởng: “Tai sao tôi lại không biết.”

“Chuyện xảy ra đột ngột… Em cũng chỉ vừa mới biết được.” Dứt lời, cô nhanh chóng bày ra dáng vẻ không vui: “Mọi người trong gia đình đều rối tung lên, từ nhỏ bà đã đối xử với anh họ rất tốt, anh họ trong lúc nhất thời nóng vội, không nghĩ nhiều đã trực tiếp trở về.”

Oa, kỹ thuật diễn thật sự quá tốt.

Nguyên Minh Thanh ngay lập tức cảm thấy mình không đi diễn kịch thật là tổn thất cực lớn.

Bà ơi, xin lỗi bà.

Nghĩ đến đây, cô quyết định thêm chút lửa nửa: “Em ở chỗ này cũng không quen biết ai, chỉ có thể thông qua phương thức như vậy…… Mạo phạm học trưởng rồi.”

“Ừm.” Đường Tung nửa tạm chấp nhận tin tưởng, rốt cuộc đúng thật là từ tối hôm qua đến giờ cậu đã không gặp lại Nguyên Nhật Minh.

Đường Tung xốc chăn lên , đứng dậy đi xuống giường: “Tôi tới giúp cô thu dọn, xong cô phải lập tức rời đi, không được đến nữa.”

“Ừm ừm, em biết rồi.”

truyện được edit bởi Bụt-Team Griselda

“Còn có” sau khi xuống giường, cậu lôi rương hành lý của Nguyên Nhật Minh ra, đẩy đến một bên, sau đó nhìn chằm chằm đôi mắt của Nguyên Minh Thanh, gằn từng chữ một mà trịnh trọng nói: “ Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”