Chương 1

Thứ sáu tan làm sớm hơn so với mọi ngày, Nhϊếp Tu Tề ôm chiếc cặp ra khỏi tòa nhà của chính phủ, lúc ngồi trên xe chợt nhớ ra con gái có lẽ vẫn chưa tan học, “Đi đến trung tâm văn hóa.” Người đàn ông xoa lông mày nói.

Tài xế ngồi ở ghế lái nghe theo mệnh lệnh, biết ông chủ tích yên tĩnh nên không nói một tiếng nào.

Xe chạy ổn định, Nhϊếp Tu Tề dựa vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu suy nghĩ đến công việc.

Một người đàn ông 35 tuổi, không còn sung sức tràn trề như còn trẻ, chỉ là thời gian dài nhìn máy tính nên huyệt thái dương có hơi đau.

“Cậu Nhϊếp, chúng ta tới rồi.”

Nhϊếp Tu Tề không nhúc nhích, tài xế Tiểu Lý quay đầu nhìn, thấy anh dường như đã ngủ rồi liền không dám động đậy, đôi mắt nhìn chằm chằm cổng trường.

7 giờ, tan học.

Học sinh tiểu học tràn ra từ trung tâm văn hóa, người mang theo bảng vẽ, người ôm đàn ghi-ta, cọ vẽ, tung tăng chạy nhảy, đi theo cha mẹ mình.

“Cậu Nhϊếp…Tan học rồi, cậu muốn đi vào tìm Kỳ Kỳ hay là…” Thấy học sinh ra về khá đông, sợ bỏ lỡ, Tiểu Lý đành phải đánh thức Nhϊếp Tu Tề.

Nhϊếp Tu Tề tỉnh dậy.

Chỉ chợp mắt một lúc, tinh thần tốt hơn không ít. Đợi một lúc vẫn không nhìn thấy Kỳ Kỳ đi ra, Nhϊếp Tu Tề cúi đầu nhìn đồng hồ, đứng dậy đi xuống xe, vẫy tay với Tiểu Lý, “Không cần phải đi theo, tự tôi đi đón Kỳ Kỳ.”

Có nhiều lớp học trong trung tâm văn hóa. Năm ngoái Kỳ Kỳ đăng ký một lớp, lúc ấy anh là người đi cùng con gái, hỏi con gái muốn học cái gì thì con gái nói muốn học nhảy, vì vậy anh đăng kí một lớp múa ba lê cho con gái.

Trường múa Kim Lôi, là chỗ này.

Khi Nhϊếp Tu Tề đi vào, âm nhạc trong phòng tập nhảy vẫn chưa dừng lại.

Tiết tấu của tiếng dương cầm du dương không mãnh liệt, các cô gái nhỏ mặc váy màu trắng bồng bềnh, giáo viên cũng mặc như vậy, nhẹ nhàng nhảy múa.

Chỉ là động tác của các em nhỏ vụng về, nhưng người phụ nữ dẫn đầu lại không hề nóng nảy, hết lần này đến lần khác sửa lại từng động tác cho bọn nhỏ.

Sau khi sửa xong, người phụ nữ mới đi lên trước, chỉ dẫn bọn nhỏ nhảy lại một lần nữa.

Động tác của cô rất ưu nhã, cơ cánh tay căng ra theo từng động tác giơ tay, cặp đùi bị tất chân bao vây tuyệt đẹp, di chuyển không nhanh không chậm dưới lớp váy bồng bềnh.

Gần như vừa nhìn thấy cô, Nhϊếp Tu Tề liền điều chỉnh lại tư thế, đem cặp đựng tài liệu che đậy trước người.

Điệu nhảy kết thúc, tan học.

Kỳ Kỳ chạy tới, nhào vào trong lòng Nhϊếp Tu Tề.

“Cha! Hôm nay sao cha lại đến đây vậy ạ?” Cô bé có quả đầu táo đáng yêu, chiếc váy xòe đẹp nhất trong số các bạn học trong lớp, được trang trí bằng kim sa lấp lánh, giống như một nàng công chúa thiên nga tỏa sáng.

Nhϊếp Tư Tề bế cô bé lên, xoa đầu cô bé một lúc, trong lúc lơ đễnh nói: “Đó là cô giáo của con sao?” Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào người phụ nữ trước gương lớn, Người phụ nữ đang cúi người nói chuyện với một cô bé, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, mái tóc đen búi lại sau đầu, chiếc cài tóc hình bông hoa khẽ run.

Các bạn nhỏ và cha mẹ đi tới đi lui trong đại sảnh, không ngừng có cha mẹ đến nói chuyện với cô, cô căn bản không để ý đến có một đôi mắt của một người đàn ông đang dán chặt vào mình.

“Vâng ạ! Cô giáo của chúng con tốt lắm, con rất thích nói chuyện với cô!” Kỳ Kỳ vui vẻ nói với cha cô bé về cô giáo.

Nhϊếp Tu Tề kiên nhẫn nghe cô bé nói, phụ họa theo cô bé, âm thầm ghi nhớ những gì cô bé nói.

Chờ đến khi trong sảnh không còn đông người, Nhϊếp Tu Tề mới đưa con gái qua.

“Cô Đàm, cô có thời gian không? Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?” Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ và khách sáo.

Đàm Trinh Tĩnh dừng lại, ngẩng đầu lên.

Trước mặt là một người đàn ông chững chạc. Mặc một bộ vest lịch sự, dáng người cân đối, cơ bắp không lỏng, khuôn mặt tuấn tú, một tay nắm tay con gái, một tay cầm cặp, nhìn mình một cách lịch sự.

Trong số các cha mẹ, đây là lần đầu tiên cô nhìn tấy một người xuất chúng như vậy. Đàm Trinh Tĩnh lắc đầu, vội vàng nhìn về phía người đàn ông, mỉm cười, vừa trò chuyện với người đàn ông vừa mời đến phòng nghỉ của mình.

Giáo viên trường múa không có văn phòng, chỉ có phòng nghỉ. Nếu muốn nói chuyện lâu với các cha mẹ, Đàm Trinh Tĩnh sẽ mời họ đến đây.

Nhưng đây là lần đầu tiên Đàm Trinh Tĩnh hối hận vì đã làm như vậy. Bởi vì người đàn ông này quá nổi bật, những giáo viên đi ngang qua không nhịn được mà âm thầm đánh giá.

Người đàn ông không quan tâm đến ánh mắt của người khác, dịu dàng và chăm chú nhìn cô.

Đàm Trinh Tĩnh bình tĩnh nói chuyện với anh, nói với người đàn ông về tinh hình học tập của Kỳ Kỳ, còn khen ngợi Kỳ Kỳ vài câu.

Người đàn ông vuốt ve đầu Kỳ Kỳ, mỉm cười nhìn cô: “Vừa rồi tôi cũng nhìn thấy Kỳ Kỳ nhảy khá tốt, ít nhiều cũng nhờ sự dạy dỗ của cô. Kỳ Kỳ, còn không mau cảm ơn cô giáo?”

Kỳ Kỳ nói: “Cảm ơn cô ạ.” Cô bé rất đáng yêu, Đàm Trinh Tĩnh không nhịn được cười, lại khen cô bé vài câu.

Tiểu Lý tìm được phòng chờ, gõ cửa đi vào.

Nhϊếp Tu Tề nhìn thấy hắn thì liếc mắt, nhìn thời gian trên đồng hồ, nói: “Cô Đàm, thời gian không còn sớm nữa, xin lỗi vì đã làm cô mất thời gian. Không bằng tôi mời cô ăn bữa cơm, coi như thay lời xin lỗi. Vừa lúc tôi còn muốn hỏi cô chút chuyện về Kỳ Kỳ, không biết có tiện không?”

“Anh Nhϊếp, đừng khách sáo.” Đàm Trinh Tĩnh do dự một lúc, ánh mắt có hơi tò mò đảo qua Tiểu Lý. Anh Nhϊếp này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy? Do dự một lúc lâu, Đàm Trinh Tĩnh đồng ý lời mời của Nhϊếp Tu Tề.

Có thể ăn cơm với cô Đàm, Kỳ Kỳ rất vui vẻ, cô bé kéo tay Đàm Trinh Tĩnh ra xe, ngồi cùng cô ở ghế sau, ríu rít nói chuyện với cô giáo đủ loại chuyện trên đời.

Đàm Trinh Tĩnh cũng rất thích Kỳ Kỳ, cười nói chuyện với cô bé.

Cô vốn tưởng rằng Nhϊếp Tu Tề sẽ ngồi ghế phụ, không ngờ thấy sắc mặt Tiểu Lý trắng bệch kéo cửa xe, sau đó Nhϊếp Tu Tề ngồi ở ghế sau.

Nhϊếp Tu Tề thản nhiên lên xe, ngăn cách với Đàm Trinh Tĩnh bởi Kỳ Kỳ, cùng nhau ngồi ghế sau, mặt Kỳ Kỳ hớn hở.

Ngồi gần một người đàn ông xa lạ như vậy, Đàm Trinh Tĩnh có hơi căng thẳng. Nhưng cũng may có Kỳ Kỳ ngồi giữa khuấy động bầu không khí.

Như vậy, ba người họ trông giống như một gia đình ba người.

Xe khởi động, đi về trung tâm thành phố, Tiểu Lý liếc nhìn ba người qua gương chiếu hậu, tự mình toát mồ hôi lạnh, nhớ tới vừa rồi mình xông vào phòng nghỉ cắt ngang Nhϊếp Tu Tề, lúc đi ra còn bị anh nhìn đầy ẩn ý, ở trong lòng tự mắng bản thân không có mắt.