Chương 2

“Cho nên cô Đàm kết hôn rồi?”

Giọng nói đầy ẩn ý của người đàn ông vang lên đối diện Trinh Tĩnh.

Ghế dựa của các nhà hàng cao cấp rất cao, cây xanh chắn tầm nhìn từ các phía, tạo thành một không gian nửa kín nửa hở. Người đàn ông ngồi đối diện, ánh mắt sáng quắc, khiến người ta có chút áp lực.

Đàm Trinh Tĩnh cúi đầu, nắm chặt cái thìa trong tay, khuất chất lỏng trong cốc.

Mấy tuần trước, lần đầu tiên cô gặp người đàn ông này. Mới đầu cô chỉ coi anh như một phụ huynh bình thường khác, cho dù vẻ ngoài của anh tạo ấn tượng rất sâu. Nhưng sau vài lời mời, cô nhận ra có điều gì đó không ổn.

Làm gì có chuyện năm lần bảy lượt chỉ mời một mình giáo viên đi ăn cơm? Vì thế, hôm nay khi đi ăn tối, cô đã đeo nhẫn cưới.

Ngón tay áp út mảnh khảnh có một chiếc nhẫn bạc nhỏ, cho thấy người phụ nữ này là người đã có chủ. Mái tóc dài mượt mà của người phụ nữ xõa trên vai, khuôn mặt trắng nõn bởi vì hoảng loạn mà càng thêm yếu ớt.

Nhϊếp Tu Tề uống một ngụm nước đá, nở nụ cười nhìn cô. Thư ký Nhϊếp được mọi người trong giới quan chức gọi là “hổ chiến”, nếu đối thủ nhìn thấy anh cười như vậy, hơn phân nửa biết rằng có điều gì đó không ổn. Đáng tiếc, Đàm Trinh Tĩnh không hiểu người đàn ông này, cô còn cố gắng dùng thân phận đã kết hôn để ngăn cản anh.

“Đúng, tôi đã kết hôn rồi.” Đàm Trinh Tĩnh nói.

Nhϊếp Tu Tề vẫn mỉm cười không nói gì, chỉ là vẫy tay kêu phục vụ, gọi thêm đồ ăn.

“Cô Đàm chảy nhiều mồ hôi như vậy, xem ra rất nông. Kem của nhà hàng này ăn khá ngon, Kỳ Kỳ rất thích ăn ở đây, cô Đàm cũng ăn thử đi.”

Anh khép thực đơn lại, gọi thêm hai món cho cô, không cho cô từ chối, Đàm Trinh Tĩnh thấy anh vẫn giống như mấy lần trước, tỉ mỉ lo bữa ăn cho cô, thậm chí còn gắp đồ ăn cho cô, trong lòng cô không khỏi có chút nhụt chí.

Ăn cơm xong, Nhϊếp Tu Tề đưa cô về nhà, cho dù cô liên tục từ chối.

“Anh Nhϊếp.”

Trước khi xuống xe, cô không nhịn được mà nói.

Trong xe chỉ có cô và Nhϊếp Tu Tề, cùng với người lái xe im lặng ở phía trước.

Cô nắm chặt túi sách trong tay, tìm kiếm cảm giác an toàn.

Cô nói: “Anh đánh giá cao tôi, tôi rất biết ơn, nhưng…Mong rằng sau này anh đừng tìm tôi nữa, được không ạ?”

Người đàn ông ở trong bóng tối, bộ đồ tối màu của anh hòa vào màn đêm tối. Chiếc cặp đựng tài liệu được đặt sang một bên, Nhϊếp Tu Tề thả lỏng tư thế, đặt tay lên ghế da sau lưng cô, Đàm Trinh Tĩnh biết anh đang nhìn cô.

Cô căng thẳng đến mức muốn chạy trốn.

Đây là một người đàn ông có khí chất mạnh mẽ, có lẽ bởi vì ở vị trí này trong khoảng thời gian dài, cô có thể cảm nhận được cảm giác bức bách của anh chỉ sau vài lần tiếp xúc. Anh không thích người phụ nữ không nghe lời anh.

Lần này Nhϊếp Tu Tề rất tôn trọng cô, anh cười, mở cửa xe giúp cô, “Đừng nóng vội, chờ tôi tới tìm em.”

Người đàn ông nhìn cô xuống xe, đi từng bước về nhà, đèn cửa sáng lên theo từng bước chân của người phụ nữ, cuối cùng dừng tầng nào đó, cuối cùng cũng tắt. Nhϊếp Tư Tề nhắm mắt nghỉ ngơi, “Lái xe.”

Tài xế khởi động xe.

Sau một thời gian, Đàm Trinh Tĩnh gần như quên đi Nhϊếp Tu Tề.

Cô cũng từng tưởng tượng về việc ở bên anh, nhưng chỉ hơi suy tư một lúc liền tỉnh táo lại, cô không thể chịu được ánh mắt của người ngoài, cô chỉ muốn làm một người phụ nữ bình thường.

Một hôm đi về nhà, trong phòng khách đầy khói và mùi rượu.

Đàm Trinh Tĩnh ho hai tiếng, bật đèn lên.

Người đàn ông ở trên sô pha trở người lại, say khớt gọi cô: “Vợ…” Hắn tên là Trương Sướиɠ, chồng của Đàm Trinh Tĩnh, đang làm việc ở cục xây dưng, hai người kết hôn chưa được một năm, đây là lần đầu tiên Đàm Trinh Tĩnh nhìn thấy hắn say đến như vậy.

“Sao lại say thành thế này?” Người phụ nữ nhíu mày, cô không thích đàn ông say rượu, nhưng cô vẫn cố làm tròn trách nhiệm của một người vợ, đỡ chồng dậy, lau mặt cho hắn, nấu canh giải rượu.

Tuy rằng uống say, nhưng Trương Sướиɠ vẫn còn ý thức, khi cô đỡ hắn lên giường, hắn đột nhiên ôm lấy cô bật khóc: “Vợ ơi…Hu hu…Anh bị người ta báo cáo…Có lẽ, có lẽ anh không còn công việc này nữa…”

Đàm Trinh Tĩnh hoảng sợ, chờ sau khi Trương Sướиɠ ngủ say, cô gọi điện thoại cho mẹ chồng. Qua điện thoại, mẹ chồng cũng hoảng hốt nói cho cô Trương Sướиɠ bị người ta tố cáo hối lộ, đã báo lên Ủy ban kiểm tra kỷ luật, văn bản phê bình đã được gửi xuống, hai ngày nay tìm kiếm người để nhờ vả cũng không có ích gì.

Bộ tổng tham mưu nhận tiền là chuyện bình thường, tuy rằng sau đại hội Đảng lần thứ 19 không cho phép, nhưng vẫn có một số người giở mảnh khóe, mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra. Nhưng lần này, một chủ đầu tư nhỏ được mời đến sau khi bị đòi tiền lương, trong lúc đó đã tiết lộ nhiều mánh khoe, điều này khiến mọi người cảm thấy rất kỳ lạ.

Đàm Trinh Tĩnh cúp máy, gần như không nén được lửa giận trong lòng. Cô đã cảnh cáo Trương Sướиɠ không được nhận hối lộ nhiều lần, hắn cũng đồng ý với cô, nhưng xem ra, hắn chỉ đang nói dối cô, không nói cho cô biết mà thôi!

Hôm sau, khi Trương Sướиɠ thức dậy, hắn khóc lóc cầu xin Đàm Trinh Tĩnh hỗ trợ. Hắn biết gia đình của Đàm Trinh Tĩnh có chút quan hệ, khi cha mẹ bên kia không tìm được mối liên hệ nào, hắn liền đặt hy vọng lên người cha mẹ vợ.

Nhưng Đàm Trinh Tĩnh cũng không có cách, cô nhờ cha mẹ, cha mẹ cô cũng tìm vài người nhưng người nọ lại nói: Bọn họ chọc phải người không nên dây vào, nên đã cố tình chỉnh hắn. Còn bảo bọn họ thử suy nghĩ xem đã đắc tội với ai.

Cha mẹ cô nói lại chính xác từng lời, tim của Đàm Trinh Tĩnh trở nên lạnh giá, giống như rơi vào hố băng.

Không phải chồng cô…Là cô, là cô chọc người không nên dây vào.

Chủ nhật, khi Kỳ Kỳ chuẩn bị ra khỏi lớp thì bị cô Đàm gọi lại. Đàm Trinh Tĩnh véo má cô bé, không khỏi lộ ra nụ cười. Cô thực sự rất thích Kỳ Kỳ.

“Kỳ Kỳ, sao hôm nay cha của con không đến?” Cô lơ đãng hỏi.

Cô bé chớp mắt, nói: “Cha con nói, sau này sẽ để chú tài xế tới đón con, gần đây cha đang bận việc, không đến được.”

Trong lòng Đàm Trinh Tĩnh căng thẳng, vội vàng hỏi: “Vậy cha con làm việc ở đâu? Có thể nói cho cô biết không?”

Kỳ Kỳ kéo tay cô giáo lên xe, “Con không biết chỗ cha làm việc tên là gì, nhưng chú Lý biết ạ.”

Tiểu Lý nhìn thoáng qua người phụ nữ tới gần, vội vàng đứng thẳng người, cười nói: “Cô Đàm.”

Kỳ Kỳ nói, “Cô Đàm hỏi cha đang làm việc ở đâu, chú Lý mau nói cho cô đi ạ!”

Trong lòng Tiểu Lý lộp bộp, nhớ tới lời dặn dò của ông chủ, nói: “Cô Đàm, cậu Nhϊếp nói, nếu cô muốn tìm cậu ấy thì đi tới địa chỉ này.”

Tiểu Lý đưa một tờ giấy qua.

Đàm Trinh Tĩnh cầm lấy tờ giấy, tay có chút run rẩy, chỉ là một tờ giấy mỏng nhưng lại nặng như cả nghìn cân.