Chương 31

“Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!”

Cảm giác chóng mặt mãnh liệt, Đàm Trinh Tĩnh mở to mắt, hét to.

Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, gần như phát ra tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, ô tô phóng nhanh rồi dừng ở ven đường.

Cửa ghế phụ bị mở ra, người phụ nữ lao xuống xe, sắc mặt tái nhợt, axit trong dạ dày tiết quá mức, suýt nữa thì nôn mửa.

Quãng đường không dài, cuối cùng cô cũng không nôn ra, hít sâu vài lần không khí trong lành mới trở lại trạng thái bình thường.

“Anh điên rồi sao? Không muốn sống nữa à!” Cô quay đầu nhìn về phía người đầu sỏ.

Người đàn ông đứng sau lưng cô, đôi mắt thâm thúy, im lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhϊếp Tu Tề nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, chậm rãi nói: “Em suy nghĩ đến đâu rồi?”

Đột nhiên bị hỏi một câu như vậy, Đàm Trinh Tĩnh sửng sốt vài giây mới nhận ra anh đang hỏi cái gì.

“Anh nói chuyện ly hôn? Tôi suy nghĩ rồi, tôi sẽ không ly hôn, Trương Sướиɠ đối xử với tôi rất tốt, chúng tôi cũng rất hạnh phúc.” Cô nói dứt khoát, giống như nói như vậy mới có thể trấn an bản thân.

Chiếc xe dừng ở một công viên vắng vẻ, cách hoa viên ven hồ không xa.

Lúc này trời đã tối, người đi đường chỉ có hai đến ba con mèo con, hai người giằng co không gây sự chú ý quá mức, trong mắt người qua đường chỉ cho rằng hai vợ chồng đang cãi nhau.

Nhϊếp Tu Tề không nổi giận, anh hỏi lại cô: “Em biết mấy ngày nay Trương Sướиɠ đi đâu không?”

Đương nhiên là ở cơ quan, còn ở đâu nữa?

Đàm Trinh Tĩnh rơi vào trạng thái mơ hồ, “Anh có ý gì?”

Anh nhìn cô chằm chằm, quan sát biểu cảm của cô, xác nhận cô không biết cái gì cả.

Sao lại trì độn đến như vậy? Người khác còn đang bán cô, thay cô đếm tiền kia kìa. Nhϊếp Tu Tề cười lạnh, “Cậu ta ở bệnh viện chăm sóc một bệnh nhân nữ, mà em còn biết người phụ nữ này.”

Đầu Đàm Trinh Tĩnh nổ tung, cô ngơ ngác đứng tại chỗ.

“Anh…Anh lừa tôi…” Cô ngập ngừng nói.

Nhϊếp Tu Tề nắm tay cô, kéo cô lên xe.

Trở lại hoa viên ven hồ.

Người phụ nữ vẫn còn đang bàng hoàng, mặc anh kéo tay đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha. Anh vừa quay người thì đã bị nắm chặt ống tay áo, Nhϊếp Tu Tề cúi đầu, Đàm Trinh Tĩnh nhút nhát, sợ sệt nhìn anh.

“Em ngồi ở đây chờ tôi.”

Cô buông tay ra, gục đầu xuống.

Nhϊếp Tu Tề xoay người đi lên gác, một lúc sau anh quay lại, trong tay cầm một túi hồ sơ.

Túi hồ sơ được mở ra, những tờ giấy trắng như tuyết nằm rải rác trên mặt bàn. Ở giữa kẹp một số bức ảnh.

Người trong ảnh chụp là người Đàm Trinh Tĩnh rất quen thuộc. Đó là Trương Sướиɠ với một người phụ nữ khác, bọn họ làm rất nhiều động tác thân mật trong nhiều bức ảnh khác nhau.

“Nhìn đi, xem cậu ta là loại người như thế nào.”

Giọng nói của Nhϊếp Tu Tề nặng nề như cái búa.

Trong mắt anh hiện lên vẻ thương hại, chậm rãi nói, “Em vì chức vụ của cậu ta mà đối phó với tôi, nhưng chưa chắc cậu ta đã cảm kích. Một người đàn ông như vậy, em có cần thiết phải thủ thân vì cậu ta không?”

Đàm Trinh Tĩnh cầm những bức ảnh đó lên, im lặng nhìn chúng.

Trương Sướиɠ nɠɵạı ŧìиɧ. Cô biết người phụ nữ trong bức ảnh, là bạn học cấp ba của cô, Vương Hiểu Phỉ.

Đáng lẽ cô nên tức giận, nhưng bản thân cô cũng phạm sai lầm, cô phải tức giận như thế nào?

Theo thông tin trong tài liệu, thời gian Trương Sướиɠ nɠɵạı ŧìиɧ thậm chí còn trước cả khi cô gặp Nhϊếp Tu Tề. Bọn họ vừa mới kết hôn không lâu mà hắn đã gặp người phụ nữ khác sau lưng cô.

Trong ảnh chụp, Trương Sướиɠ và Vương Hiểu Phỉ rất thân mật, có lẽ bọn họ không nhận ra mình bị chụp lén, ở trên phố hôn nhau như chốn không người.

Đầu Đàm Trinh Tĩnh đau như sắp nứt ra, axit lại lên men trong dạ dày của cô.

Vậy mà cô lại không phát hiện ra. Không, Trương Sướиɠ có dấu hiệu nɠɵạı ŧìиɧ. Những cuộc gọi vào ban đêm, thường xuyên qua đêm không về nhà…Đàm Trinh Tĩnh cười khổ, mình thật là ngu ngốc.

Chẳng lẽ tất cả lời thề trước đó của hắn là giả sao?

Kết hôn hơn một năm, cô chưa từng nhìn thấu Trương Sướиɠ.

Cô cứ nghĩ hắn là một người trung thực, có trách nhiệm, nhưng không ngờ sự thật lại hoàn toàn tương phản.

Nhìn vẻ mặt buồn bã của cô, Nhϊếp Tu Tề đau lòng, anh cất những tấm ảnh đó đi, ôm cô, an ủi cô, “Bé cưng, em đừng buồn. Cậu ta không đáng để em phải buồn, ly hôn đi.”

Đàm Trinh Tĩnh bị anh ôm vào lòng, ngẩn ngơ suy nghĩ, đôi mắt mông lung không có tiêu điểm.

“Anh..Tìm người điều tra anh ấy? Chuyện xảy ra khi nào?”

Cuối cùng cô cũng lên tiếng, giọng nói nghẹn ngào.

Nhϊếp Tu Tề rùng mình, nghiêm túc nói, “Thuộc hạ tự ra quyết định. Tôi cũng không ngờ cậu ta là người như vậy, lúc trước sợ em thương tâm nên mới không nói cho em biết.”

Thủ hạ của anh, ái dám tự ý ra quyết định? Đàm Trinh Tĩnh không thèm vạch trần anh, có lẽ cô cũng có thể đoán được, chỉ sợ anh đã điều tra từ lâu chỉ vì ngày hôm nay.

Rốt cuộc cô có muốn ly hôn không? Cô vẫn đang tự hỏi bản thân. Hiện tại, cả Trương Sướиɠ và cô đều nɠɵạı ŧìиɧ, cuộc hôn nhân này rõ ràng không thể kéo dài được nữa. Nhưng nếu ly hôn thì sẽ tạo ảnh hưởng rất lớn đối với hai bên gia đình.

Cha mẹ có chịu nổi lời đồn đại vớ vẩn không? Sau này mình phải đối mặt với ánh mắt của những người khác trong trường như thế nào? Các thành phố nhỏ là một xã hội của những người quen biết nhau, đi đến nơi nào cũng bị quan sát thật kĩ. Nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến cô mệt mỏi.

Nhϊếp Tu Tề vẫn đang chờ câu trả lời của cô, anh nắm tay cô, chân thành nói: “Trinh Tĩnh, cho dù hiện tại em không muốn kết hôn với tôi cũng không sao, tôi có thể đợi em nghĩ thông suốt. Nhưng tôi thật sự thành tâm đề nghị em ly hôn với cậu ta. Hiện tại cậu ta với người phụ nữ kia đang mặn nồng, ngay cả nhà cũng không muốn về, loại người như vậy căn bản không xứng với em.”

Người phụ nữ trong lòng ngực không nói gì.

Đàm Trinh Tĩnh trầm ngâm nhìn vào đôi mắt chân thành của Nhϊếp Tu Tề. Người đàn ông đang trầm ngâm suy nghĩ, cô mơ hồ có cảm giác anh vẫn còn giấu cô chuyện gì.

Anh có rất nhiều thủ đoạn, cô không chống đỡ không nổi.

Đàm Trinh Tĩnh im lặng về chuyện ly hôn, cô lắc đầu, đứng dậy, “Bảo Tiểu Lý đưa tôi về nhà, tối nay tôi phải về nhà.”