Chương 32

Nhϊếp Tu Tề muốn giữ cô lại, anh ôm eo của cô, nhưng vừa mới chạm vào, cô đã thoát ra.

Cô tỏ vẻ mệt mỏi, đẩy anh ra, “Đưa tôi về nhà, tôi muốn bình tĩnh lại.”

Cô cần một không gian yên tĩnh để suy nghĩ về toàn bộ sự việc. Nếu Nhϊếp Tu Tề ở bên cạnh, cô sợ mình sẽ bị ảnh hưởng, đưa ra những phán đoán không hợp lý.

Hơn nửa đêm, Tiểu Lý bị gọi tới lái xe.

Đàm Trinh Tĩnh mệt mỏi ngồi vào ghế sau. Tiểu Lý đang chuẩn bị khởi động xe thì cửa sau bị chặn từ bên ngoài, một bàn tay nổi đầy gân xanh kẹt vào khe cửa.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh không chút biểu cảm nào.

Cái tay đó dừng lại, buông xuống rồi lại đút vào túi quần. Đôi mắt hẹp dài giống như vỏ chai nhìn cô chằm chằm, đôi lông mày nhíu lại như lưỡi kiếm.

Mùi rượu thoang thoảng bị gió thổi bay.

“Đi đường cẩn thận.” Anh chỉ nói một câu cuối cùng như vậy.

Một người đàn ông cao lớn đứng dưới mái hiên, nhìn chiếc xe cô ngồi đi xa.

Đèn đường lần lượt sáng lên, giống như dải ngân hà tinh tú, điểm xuyết trên khắp con đường trong thành phố.

Về đến nhà, quả nhiên vẫn tối đen như mực.

Sau khi đóng cánh cửa sau lưng lại, Đàm Trinh Tĩnh bật công tắc, chiếc đèn chùm đột nhiên sáng lên, ánh sáng chiếu xuống khiến mắt cô cay xè một lúc, sau đó mới dần thích ứng với sự chuyển đổi từ bóng tối sang ánh sáng.

Khi Trương Sướиɠ về nhà đã là đêm khuya. Hắn bước từng bước nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, đang định đi vào phòng tắm rửa mặt thì đèn ngủ đột nhiên bật sáng.

“Em chưa ngủ à?” Trương Sướиɠ xấu hổ cười nói.

Trên giường, Đàm Trinh Tĩnh ngồi dậy, “Anh đi đâu thế?”

“Hôm nay đơn vị liên hoan, vừa mới kết thúc.”

“Liên hoan ở đâu?”

“Em hỏi nhiều như vậy làm gì?” Trương Sướиɠ không kiên nhẫn.

Ồ, Đàm Trinh Tĩnh cười lại, cô nằm xuống, quay lưng lại với hắn.

Trương Sướиɠ không hiểu, hắn rửa mặt xong liền nằm lên giường, đang định ôm cô thì lại bị cô đẩy ra.

“Đừng chạm vào em!”

Phản ứng của Đàm Trinh Tĩnh rất mạnh, cô xoay người, ngồi dậy, đôi mắt sáng rực rỡ trong đêm tối, tràn ngập tức giận.

Cô nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi, sau đó đi xuống giường, xỏ dép lê vào.

“Em sao thế?” Trương Sướиɠ không hiểu rõ nguyên nhân nên gọi cô lại.

“Em ra phòng khách ngủ.” Người phụ nữ ôm gối của mình mà không quay đầu lại.

Trương Sướиɠ hoàn toàn không biết chuyện của mình bị lộ, chỉ nghĩ do tâm trạng của cô không tốt cho nên cũng không thèm dỗ dành cô.

*

Tiếng chuông tan học vang lên, một tiết học kết thúc, học sinh ùa ra khỏi lớp. Trước gương, người phụ nữ mặc bộ đồ múa ba lê xoa vai, xoa cổ, đi về phía chiếc ghế.

Mở điện thoại, một tin nhắn chưa đọc được hiển thị.

Khi nhìn thấy tên người gửi, trong ánh mắt của người phụ nữ hiện lên sự ngạc nhiên.

Đọc xong tin nhắn, Đàm Trinh Tĩnh vội vàng tan làm, bước ra khỏi trung tâm văn hóa.

“Cô Đàm, bên này!”

Góc đường, chiếc xe Audi màu đen đã đợi từ rất lâu. Tiểu Lý thoáng thấy cô bước ra, nhưng không đi về phía mình thì vội vàng nhoài người ra khỏi xe, vẫy tay chào hỏi.

Đàm Trinh Tĩnh quên mất Tiểu Lý được giao nhiệm vụ đón cô, mãi cho đến khi bị cậu gọi lại mới nhớ ra.

“Hôm nay tôi có hẹn, không cần cậu đưa đâu, cậu về đi.”

Người phụ nữ xách túi, mỉm cười với Tiểu Lý.

Hôm nay cô Đàm vui vẻ như vậy sao? Tiểu Lý cảnh giác, bình tình hỏi thăm cho Nhϊếp Tu Tề: “Cô Đàm đi gặp?”

“Một người bạn, mới trở về từ Bắc Kinh.” Đàm Trinh Tĩnh mím môi không nói nhiều lời, cô vẫy tay chào tạm biệt rồi đi đến ga tàu điện ngầm.

Tiểu Lý không ngăn được cô, vì thế nhanh chóng gọi điện thoại cho Nhϊếp Tu Tề để báo cáo.

Khi Nhϊếp Tu Tề đọc tin nhắn thì Đàm Trinh Tĩnh đã ngồi trong quán cà phê CBD.

Ngồi đối diện là một người phụ nữ khác, mặc áo gió, đeo kính râm và khẩu trang kín mít. Cô ấy đã đợi ở đây hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được đến khi Đàm Trinh Tĩnh tan làm.

Cô ấy cẩn thận nhìn xung quanh rồi mới tháo khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú.

“Lang Châu chỉ là một địa phương nhỏ, cậu không cần phải che kín mít như vậy đâu.” Đàm Trinh Tĩnh cười nói.

Người phụ nữ đối diện thở dài, “Không có cách nào khác, nhất định phải đề phòng.”

Hiện tại Văn Hinh là người dẫn chương trình khá nổi tiếng của CCTV, ngày nào cô ấy cũng xuất hiện trên TV, đi ra ngoài thường xuyên bị người ta gọi tên, ngay cả ở quê hương Lang Châu cũng bị một ít người chụp lén.

Cô gái tháo khẩu trang và kính râm xuống, nhướng mày nhìn về phía Đàm Trinh Tĩnh, nói thầm: “Một năm không gặp, hình như cậu đã thay đổi rất nhiều nhỉ? Do tình yêu?”

Đàm Trinh Tĩnh nhíu mày. Cô không nhận ra mình thay đổi lớn như thế nào, nhưng ở trong mắt người khác, khuôn mặt của cô hồng hào, cử chỉ giơ tay nhấc chân cũng trở nên quyến rũ hơn.

Văn Hinh và cô là bạn thân nhiều năm, cô ấy biết rõ cuộc hôn nhân của cô, Trương Sướиɠ là một người nhàm chán, chắc chắn không thể khiến Đàm Trinh Tĩnh thay đổi như vậy.

“Tớ thật sự rất tò mò đấy.” Văn Hinh đánh giá cô, lẩm bẩm, “Không phải Trương Sướиɠ thì là người nào? Có người đang theo đuổi cậu?”

Đàm Trinh Tĩnh mở to mắt, vội vàng xua tay, liên tục nói: “Cậu đừng đoán mò, không thể nào.” Má cô đỏ ửng, uống mấy ngụm nước liền mới cố gắng bình tĩnh lại.

Văn Hinh hiểu ra ngay lập tức, nhướng mày: “Trinh Tĩnh à, không ngờ lá gan của cậu lớn như vậy, Trương Sướиɠ có biết không?”

Nhắc đến hắn, sắc mặt của Đàm Trinh Tĩnh tối sầm, ủ rũ nói: “Anh ta không biết. Chỉ sợ hiện tại trong lòng anh ta chỉ có một người phụ nữ khác thôi.”

Đàm Trinh Tĩnh bỏ qua thân phận của Nhϊếp Tu Tề và quá trình hai người quen nhau, chỉ nói có người theo đuổi mình, mà chồng cô thì nɠɵạı ŧìиɧ.

“Vương Hiểu Phỉ?” Văn Hinh suy nghĩ một lúc, mới nhớ được người này ở trong trí nhớ, “Nói đến đây mới nhớ, hình như hai ngày nữa sẽ có một buổi họp lớp.” Cô ấy mở Wechat, tìm được nhóm lớp hồi cấp ba, lướt các dòng tin nhắn, “Cậu xem này, Vương Hiểu Phỉ nói cậu ta sẽ đi.”

Đàm Trinh Tĩnh chậm rãi vuốt màn hình, nhớ kỹ địa điểm và thời gian họp lớp.

“Muốn đi không?” Văn Hinh hỏi.

Đàm Trinh Tĩnh không hề do dự, nhẹ nhàng gật đầu, “Đi, xem như…để bản thân hết hy vọng.”

Văn Hinh cũng gật đầu, “Tớ đi cùng cậu.”

Chuông gió ở quán cà phê vang lên, cùng với một tiếng “Xin chào”, Văn Hinh thoáng nhìn thấy một bóng đen đang tiến lại gần.