Chương 7

Kỳ Kỳ là một cô bé rất ngoan, nhưng cũng khá lập dị, Đàm Trinh Tĩnh cảm thấy cô bé giống như người lớn, đôi khi sẽ nói những điều khiến cô bất ngờ.

Ví dụ như hiện tại, Đàm Trinh Tĩnh mỉm cười vẫy tay chào cô bé, nhưng cô bé lại kéo tay cô, mặt ủ rũ, phồng mồm thành cái bánh bao, “Cô Đàm, cô và cha của em cãi nhau ạ?”

Đàm Trinh Tĩnh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi cô bé có chuyện gì.

Kỳ Kỳ nói, “Mấy ngày nay cha không đến đón con.” Đôi mắt của cô gái đầy bố rối.

Trong lòng Đàm Trinh Tĩnh chua xót, cô xoa đầu Kỳ Kỳ, dịu dàng nói: “Cô và cha của Kỳ Kỳ không cãi nhau, cô và cha của em là bạn bè.”

Kỳ Kỳ kêu lên, cô bé rất tin tưởng Đàm Trinh Tĩnh, Đàm Trinh Tĩnh nói cái gì thì chính là cái đó, nháy mắt liền vui vẻ đeo cặp đi về nhà.

Đứa bé mẫn cảm này, chỉ sợ ở nhà thường xuyên chịu uất ức, Đàm Trinh Tĩnh có hơi đau lòng cho cô bé.

Ở trường, cô cẩn thận quan sát mấy ngày, mấy ngày nay, quả thật Kỳ Kỳ đều đeo cặp đi về sau giờ học, Nhϊếp Tu Tề không đến, mẹ của cô bé cũng không đến, chỉ có tài xế Tiểu Lý đến đón cô bé hàng ngày.

Không chờ cô nghĩ ra cách an ủi Kỳ Kỳ thì một chuyện đã ập đến.

Buổi chiều, lúc sắp tan học, Đàm Trinh Tĩnh hướng dẫn một vài học sinh luyện tập các kỹ năng cơ bản trong phòng tập, đang dạy thì bị một giáo viên chạy tới ngăn lại.

Nữ giáo viên hoảng loạn nói: “Cô Đàm, một em học sinh mất tích, hiện tại mọi người đều đang hỗ trợ tìm kiếm, cô cũng tới trợ giúp đi.”

Trẻ em ở tuổi này vẫn chưa trưởng thành nên không hiểu chuyện, thường lẻn ra ngoài trong giờ học, Đàm Trinh Tĩnh vừa đổi giày vừa hỏi: “Em ấy tên gì?”

“Nhϊếp Kỳ Kỳ.”

Đàm Trinh Tĩnh dừng lại. Sao lại là Kỳ Kỳ?

Không có thời gian để tự hỏi nhiều như vậy, Đàm Trinh Tĩnh và mọi người cùng nhau đi tìm. Cô đến từng lớp một, khi đến cuối thang cuối hàng lang, cô nghe thấy giọng của Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ đang đứng chung với một bé gái khác. Hai đứa trẻ đều rất kích động, mặt đỏ tía tai, đang tranh cãi điều gì đó.

Đàm Trinh Tĩnh bước nhanh tới. Khi đi đến trước mặt hai cô bé, cô nhìn thấy cô bé kia đưa tay ra đẩy Kỳ Kỳ xuống cầu thang.

Tay cô phản ứng nhanh hơn não, kéo Kỳ Kỳ lại, nhưng cũng thuận thế đẩy cô bé kia.

Cô bé kia ngã xuống đất, khóc thật to.

Hiệu trưởng của trường múa Kim Lôi là một người đàn ông trung niên, bình thường không ở trường, lần này đang nghỉ phép thì bị giáo viên trong trường gọi đến, vốn đang buồn bực, nghe xong ngọn nguồn câu chuyện lại càng tức hơn.

Vẻ mặt của hiệu trưởng Vương tức giận, nhìn người phụ nữ đang cúi đầu phía đối diện.

“Cô Đàm, lần này cô thật sự không nên làm như vậy. Là một cô giáo, sao có thể đẩy ngã học sinh? Cô biết hiện tại phụ huynh họ nói gì không? Nói giáo viên trường chúng ta đánh học sinh, muốn tố cáo trường chúng ta! Tôi mở trường này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này!” Hiệu trưởng đặt chén trà xuống bàn, khóe miệng giật giật.

Người phụ nữ cúi đầu, im lặng không nói gì.

Hiệu trưởng Vương cảm thấy rất đau đầu, phất tay: “Cô đi xin lỗi phụ huynh học sinh, nhớ kỹ, thái độ nhất định phải thành khẩn.”

Đàm Trinh Tĩnh ngẩng đầu, khẽ nói: “Em ấy muốn đẩy Kỳ Kỳ xuống cầu thang, tôi chạy đến cứu, chỉ là không cẩn thận chạm vào em ấy thôi.”

Hiệu trưởng Vương lườm cô, “Sao trước kia tôi không biết tích cách của cô bướng bỉnh như vậy? Cô Đàm, cô nói cho tôi điều đó thì có ích gì, phụ huynh nghe sao? Trưởng chúng ta không phải trường công lập, không phục vụ tốt phụ huynh, ngày mai người ta sẽ hủy khóa học. Phụ huynh khác nghe được chuyện này, liệu họ có muốn cho con mình tiếp tục học ở trường chúng ta nữa không? Cô suy xét tình hình chung một chút. Chờ sau khi chuyện này kết thúc, cô nghỉ ngơi mấy ngày đi, tạm thời đừng tới trường.”

Ra khỏi văn phòng của hiệu trưởng, Đàm Trinh Tĩnh đi xuống phòng học nhỏ dưới lầu.

Còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng chửi mắng.

Cha mẹ của cô bé bị đẩy ngã đã tới, họ chỉ thẳng vào mặt mũi ban quản lý của trường mắng một lúc lâu.

Cô giáo kia cười theo, thấy Đàm Trinh Tĩnh tới, vội vàng kéo cô qua, “Mong anh chị bớt giận, đây là cô Đàm, cô đặc biệt đến đây để xin lỗi hai người.”

Bên mắc lỗi vênh váo, kiêu ngạo đòi nhà trường phải nhận lỗi, còn cô bé đẩy người khác trốn sau lưng cha mẹ.

Ngược lại, Kỳ Kỳ ngồi một mình trên sô pha, mặt ủ rũ, không nói một lời nào, người đứng bên cạnh là Tiểu Lý, trừ người này ra, không còn ai nữa.

Nhϊếp Tu Tề không tới? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Đàm Trinh Tĩnh.

Người ở phía dưới không thể không cúi đầu. Là giáo viên, đôi khi phải chịu đựng một số phụ huynh đến gây rối vô lý.

Đàm Trinh Tĩnh xin lỗi nhưng người ta vẫn không đồng ý, không chịu buông tha, thấy bên cạnh Kỳ Kỳ chỉ có Tiểu Lý, hừ lạnh một tiếng: “Đúng là không được dạy bảo, con cái nhà mình đánh người mà cha mẹ còn không thèm đến!”

Tiểu Lý không nghe nổi nữa, sắc mặt lập tức tối sầm, một bên gật đầu với Đàm Trinh Tĩnh, sau đó đi ra ngoài phòng học, đi đến hành lang gọi điện thoại.

Đàm Trinh Tĩnh không có tâm trạng quan tâm nhiều như vậy, cô dỗ dành vị phụ huynh kia đi, ôm Kỳ Kỳ, an ủi một lúc lâu. Kỳ Kỳ vốn đang nhăn mặt kìm nén, mọi người đi rồi, cô bé bổ nhào vào trong lòng Đàm Trinh Tĩnh, bắt đầu khóc.

“Chuyện hôm nay là như thế nào? Con và bạn ấy cãi nhau chuyện gì?” Đàm Trinh Tĩnh dịu dàng hỏi.

Kỳ Kỳ nức nở, một lúc lâu sau mới nói, “Bạn ấy, bạn ấy nói con…Nói không ai cần con…Nói mẹ không cần con, nhưng, mẹ con chỉ đi đến một nơi rất xa thôi mà…”

Đàm Trinh Tĩnh đau lòng ôm chặt cô bé.

Một lúc sau, cô bé ngủ thϊếp đi trong lòng ngực cô.

Tiểu Lý gọi điện xong thì quay lại, cùng Đàm Trinh Tĩnh bế Kỳ Kỳ lên xe, “Cô Đàm, hôm nay rất cảm ơn cô. Mấy ngày nay anh Nhϊếp có việc bận ở nơi khác nên không đến được, cậu ấy nhờ tôi nói cảm ơn cô một tiếng.”