Chương 8

Đúng là gần đây Nhϊếp Tu Tề rất bận.

Mỗi năm, đến khoảng thời gian này sẽ có rất nhiều việc, phải tham tự các cuộc họp ở các thành phố lớn đến bé. Khi nhận được điện thoại của Tiểu Lý, Nhϊếp Tu Tề đang ở Bắc Kinh, vừa ra khỏi hội trường.

Anh cùng một số cán bộ kỳ cựu đã đến khách sạn. Buổi tối thống nhất ăn cơm ở đó, trên đường gặp không ít người quen chào hỏi anh.

Một số người đàn ông mặc quân phục nhìn thấy anh, kéo anh đến trò chuyện một lúc. Mấy người chú nhìn Nhϊếp Tu Tề lớn lên, còn một số người năm đó là binh lính dưới quyền của ông nội Nhϊếp.

Trong vòng này không có bất kì bí mật nào, Nhϊếp Tu Tề được nhà họ Nhϊếp nuôi dưỡng cẩn thận, tuy rằng cấp bậc của anh khá bình thường nhưng mọi người trong tỉnh ủy đều biết tên của anh.

Nụ cười của Nhϊếp Tu Tề không chạm đến đáy mắt, chỉ nói với họ vào câu trước khi rời đi.

Khi đến nhà hàng, anh tìm một không gian trống, nghe sự tình Tiểu Lý kể lại.

Trong điện thoại, giọng nói của Tiểu Lý hơi mơ hồ, nói một cách thận trọng, Nhϊếp Tu Tề không nói gì một lúc lâu, Tiểu Lý ở cạnh anh khoảng thời gian dài, biết tính cách của anh, bắt đầu hoảng hốt.

Người đàn ông vẫn bình tĩnh, nói: “Được, tôi biết rồi.”

Anh xoay người đi đến bệ cửa sổ bên kia, dựa vào tường, “Kỳ Kỳ không sao chứ?”

“Không sao, cũng may cô Đàm tới kịp cho nên không xảy ra chuyện lớn.” Đối với việc phụ huynh làm khó Đàm Trinh Tĩnh, Tiểu Lý hơi do dự, nhưng vẫn nói với Nhϊếp Tu Tề. Hắn không chắc liệu hiện tại Nhϊếp Tu Tề còn cảm thấy hứng thú với Đàm Trinh Tĩnh hay không, nhưng nói thêm điều gì đó sẽ an toàn hơn.

Khóe môi Nhϊếp Tu Tề cong lên, “Nói cảm ơn cô ấy giúp tôi.”

Sau khi tắt máy, Nhϊếp Tu Tề đi ăn cơm với mấy lãnh dạo.

Hai ngày sau, khi chuyến công tác của Bắc Kinh kết thúc, Nhϊếp Tu Tề bớt thời gian, tranh thủ trở về căn nhà ở Bắc Kinh.

Mặc dù không thường xuyên đến đây, nhưng vẫn có người quản lý. Người quản lý ở đây đưa cho anh một chập tài liệu, nói rằng bất động sản ở ngoại ô Bắc Kinh đã được bàn giao, cần phải trang trí nên cần anh đưa ra ý tưởng.

Nhϊếp Tu Tề dành thời gian xem qua, biệt thự rất lớn, gần trung tâm, sau này có thể sống ở đây khi đến Bắc Kinh trong tương lai.

“Không cần trang hoàng vội, cứ từ từ.” Nhϊếp Tu Tề vuốt cằm, nói.

Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, Đàm Trinh Tĩnh không có ngày nào cảm thấy yên tâm.

Hiện tại cô mới phát hiện mẹ chồng có thành kiến với công việc của mình lớn đến nhường nào.

“Đã sớm nói công việc của nó không ổn định mà con vẫn cứ khăng khăng muốn lấy nó.” Mẹ chồng đang thì thầm với Trương Sướиɠ ở trong bếp, Đàm Trinh Tĩnh giả vờ không nghe thấy, xem TV trong phòng khách.

Không biết Trương Sướиɠ nhỏ giọng nói cái gì, tóm lại không hề bênh vực cô. Chờ khi mẹ chồng đi ra, vẻ mặt bà vẫn không vui.

Đàm Trinh Tĩnh cực kỳ buồn bực. Cô đặt điều khiển xuống, trở lại phòng ngủ, nằm xuống giường.

Một lúc sau, Trương Sướиɠ đi vào. Hai người đưa lưng về phía nhau, không ai nói lời nào.

Một lúc lâu sau mới nghe thấy Trương Sướиɠ nói: “Mẹ anh là vậy đấy, em bao dung một chút.”

Đàm Trinh Tĩnh không nói gì, mặc kệ hắn.

“Nhưng hiệu trưởng của em có nói khi nào em quay về lớp dạy không? Dù sao em cũng ở nhà nhiều ngày rồi.”

Đàm Trinh TĨnh nói: “Không biết.”

“Em không nóng nảy?”

Đàm Trinh Tĩnh cười lạnh, hắn chỉ quan tâm đến việc khi nào cô đi làm, đâu có quan tâm đến việc cô có chịu uất ức hay không.

Trương Sướиɠ đợi một lúc lâu không nghe thấy cô nói gì, lầm bầm một lúc lâu thì chìm vào giấc ngủ.

Trong bóng tối, đôi mắt Đàm Trinh Tĩnh chua xót, mãi lâu sau vẫn không ngủ được.

Khi sóng gió ập đến, hắn có thể không đứng trước người cô, nhưng ít ra cũng phải đứng về phía cô.

Trường học bên kia vẫn không có động tĩnh, Đàm Trinh Tĩnh còn tưởng rằng phải ở nhà thêm vài ngày, ai ngờ đột nhiên hiệu trưởng gọi điện thoại đến.

Vừa mới nhấc máy, liền nghe thấy hiệu trưởng Vương lắp bắp, nói cô đến trường.

Đàm Trinh Tĩnh vẫn còn thắc mắc vì sao thái độ của hiệu trưởng lại quay ngoắt 180 độ như vậy, khi cô đến trường, bước vào văn phòng, khi nhìn thấy bóng dáng người đàn ông, cô lập tức hiểu ra.

Nhϊếp Tu Tề đang ở đây.

Ghế sô pha trong văn phòng hiệu trưởng được làm bằng da thật, trước đây thường dùng để tiếp khách, hiện tại có một người ngồi trên đó, người đàn ông có vóc dáng to lớn, dáng người cao thẳng giống như một thanh kiếm sắc bén đã rút ra khỏi vỏ, những người có mặt ở đây không ai dám nhìn thẳng vào anh ngoại trừ Tiểu Lý đứng phía sau.

Lần này, tâm trạng của anh quả nhiên không tốt, không hề kiềm chế sắc khí, ai thấy cũng cảm thấy sợ.

Đàm Trinh Tĩnh đã từng trải qua tính khí như lật sách của anh, cô không hề ngạc nhiên khi thấy dáng vẻ này của anh. Chỉ là cô thật sự không muốn có quan hệ gì với anh, nếu biết hôm nay anh ở đây thì cô đã không tới.

Người đàn ông mặc một bộ vest trang trọng, trầm mặc, trên mặt không có biểu cảm gì, đầu ngón tay nhịp nhàng gõ lên mặt bàn.

Anh ngồi, những người khác đứng, tất cả đều lo lắng.

Hiệu trưởng Vương vừa nói chuyện vừa lén nhìn ra cửa, thấy Đàm Trinh Tĩnh đến thì như trút được gánh nặng, “Tiểu Đàm đến rồi, học sinh mà cô cứu là con gái của anh Nhϊếp, sao cô không nói cho tôi biết! Lần này thư ký Nhϊếp đến là để cảm ơn cô. Nào nào nào, mau tới đây!”

Đàm Trinh Tĩnh chống lại ý nghĩ muốn bỏ chạy, do dự vài giây, mới đi qua.

Đứng ở trước mặt anh, ánh mắt của anh sáng quắc nhìn thẳng vào mặt cô.

Gương mặt của Đàm Trinh Tĩnh hơi nóng lên, cô quay đầu đi, không nhìn anh, cắn môi nghe họ nói.

Nhϊếp Tu Tề cười như không cười, nhìn cô đi từng bước một, đứng ở trước mặt mình.

Hai tháng không gặp, anh có hơi nhớ mùi hương trên người cô. Chỉ tiếc hiện tại cách quá xa. Anh híp mắt, hít một hơi sâu, như đang suy nghĩ cái gì, trong không khí thoang thoảng mùi hương cô mang tới.

Anh nhìn chằm chằm sườn mặt xinh đẹp của cô, nói với hiệu trưởng Vương, “Các giáo viên trong trường rất có trách nhiệm. Cô Đàm là nhân tài của trường học mấy người, hiệu trưởng Vương hẳn phải để cô Đàm bồi dưỡng nhân tài mới đúng, sao lại để cô Đàm về nhà nghỉ ngơi lâu như vậy?”

“Vâng, vâng, thư ký Nhϊếp nói đúng.” Hiệu trưởng Vương tươi cười.

“Người đẩy con gái tôi tên là gì? Cha mẹ đâu?” Nhϊếp Tu Tề cười nói.

Trán hiệu trưởng Vương lập tức toát mồ hôi, cả người như nhũn ra, “Em học sinh kia, em học sinh kia…Trường đang liên hệ, đang, đang trên đường tới.”

Nhϊếp Tu Tề đặt tay lên mặt bàn trước người, cười nói: “Vậy chúng ta cùng nhau chờ đi. Cô Đàm, mời ngồi.” Anh chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.

Tất cả những người ở đây đều hiểu rõ.

Người này rõ ràng đến để trút giận cho Đàm Trinh TĨnh. Đàm Trinh Tĩnh có một phụ huynh quyền lực chống lưng như vậy từ khi nào? Chưa từng nghe cô nói qua. Lúc này, hiệu trưởng Vương chỉ hy vọng Tống Nịch Ngôn hết giận sẽ rời đi, sau này nhất định phải cung phụng Đàm Trinh Tĩnh mới được!

Trước mặt bao người, Đàm Trinh Tĩnh đành phải đi tới, ngồi xuống bên cạnh Nhϊếp Tu Tề.

Vì thế, hai người trở thành người ngồi duy nhất trong phòng, mọi người cùng nhau chờ chờ mẹ của em kia tới trường.