Chương 4

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của họ, dường như đang hướng về góc phòng tôi.

Tôi lặng lẽ mở mắt, thấy ba mẹ đang bày gạo sống trước cánh cửa màu đỏ sậm.

Sau đó họ quỳ xuống, chắp tay và lẩm bẩm điều gì đó.

Tôi cố gắng lắng tai nghe rốt cuộc ba mẹ đang nói gì.

Cuối cùng tôi cũng nghe được rõ ràng.

"Tiểu Cương, chúng ta sẽ sớm gặp lại."

"Ba mẹ thực sự rất nhớ con, ba mẹ đã tìm được thân thể mới cho con.”

"Yên tâm đi, ba mẹ đã chăm sóc tốt thân thể này hơn mười năm rồi."

Nghe mẹ nói vậy, tôi lập tức dựng cả tóc gáy.

Căn phòng đằng sau cánh cửa màu đỏ này chính xác là căn phòng nơi anh trai tôi sống trước khi qua đời.

Mẹ lo tôi sợ nên đã khóa cửa phòng đó lại.

Vì vậy, kể từ khi sinh ra, tôi chưa bao giờ bước vào căn phòng đó.

Một cơn ớn lạnh đột nhiên chạy từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.

Lời họ nói có ý gì?

Đúng lúc này, một điều còn kinh khủng hơn đã xảy ra.

Một tiếng kêu cót két rất nhẹ.

Tôi nhìn thấy cánh cửa màu đỏ sẫm đã bị khóa từ từ mở ra.

Một khoảng trống nhỏ dần lộ ra.

Trong khe hở một chút ánh sáng cũng không có.

Đều là bóng tối dày đặc.

Hô hấp của tôi trở nên dồn dập.

Tôi luôn có cảm giác có thứ gì đó vô cùng đáng sợ ẩn giấu phía sau cánh cửa.

Giây tiếp theo, tôi nhìn thấy một cánh tay gầy gò, không có tí huyết sắc nào từ khe cửa chậm rãi duỗi ra.

Bàn tay lấy chén cơm với tốc độ cực nhanh.

Chẳng bao lâu, tôi nghe thấy tiếng nhai bên trong.

Rõ ràng là gạo sống nhưng tiếng nhai lại nghe như đang nhai xương.

Thật kinh tởm.

Nỗi sợ hãi vét sạch sức lực toàn thân của tôi.

Người tôi đổ mồ hôi đầm đìa nhưng lại không dám phát ra một tiếng động nào.

Lúc này, tôi nhìn thấy thứ ở trong cửa chậm rãi thò đầu ra.

Đầu của nó to hơn gấp đôi người thường nên trông cực kỳ quái dị.

Đầu nó cúi xuống rất thấp, dường như cổ nó không thể nâng đỡ được trọng lượng của cái đầu.

Tôi cố mở mắt ra nhưng không thể nhìn rõ khuôn mặt của thứ đó.

Khi ba mẹ tôi nhìn thấy thứ đó, họ lại tươi cười lấy lòng.

Môi của họ nhếch lên rất cao, nhìn hết sức cổ quái.

Tiếng cười the thé thoát ra từ miệng họ.

Mẹ ôm đầu thứ đó và vuốt ve nó.

"Con trai của mẹ rất mạnh mẽ."

"Một nhà ba người chúng ta ngày mốt sẽ được đoàn tụ rồi.”

Ba gục đầu khóc nức nở.

Nhìn cảnh tượng cực kỳ quái dị trước mắt, da đầu tôi tê dại.