Chương 7

Tôi đá mạnh vào cửa.

Nhưng cánh cửa vẫn bất động.

Tôi thở hổn hển ngã xuống đất.

Cũng may lúc bị kéo vào tôi có đem theo điện thoại di động.

Tôi muốn gọi cảnh sát.

Nhưng trước đó rõ ràng là pin điện thoại đã được sạc đầy, bây giờ màn hình đột nhiên tối đen.

Khuôn mặt hoảng loạn của tôi hiện lên trên màn hình điện thoại.

Nhưng lại có một bàn tay đặt lên vai tôi.

Một bàn tay trắng xanh, xám xịt của người ch/ết.

Yên lặng khoác lên vai tôi.

Tôi hét lớn và bất ngờ quay mặt lại.

Nhưng trên vai tôi lại chẳng có gì cả.

Lúc này, điện thoại đột nhiên bật lên.

Tôi bất chấp tất cả gửi tin nhắn cho Cố Bắc, nhanh chóng gọi báo cảnh sát.

Thật may, cuộc gọi đã được kết nối chỉ trong vòng một giây.

Khi nghe giọng của chị cảnh sát, tôi gần như bật khóc.

Tôi hít một hơi thật sâu, vội nói: "Cứu tôi với! Tôi bị ba mẹ nhốt vào phòng! Họ muốn gi/ết tôi!"

Cảnh sát lưỡng lự hai giây trên điện thoại và nhanh chóng kiểm tra địa chỉ của tôi.

Cô ấy nói trong mười phút nữa cảnh sát sẽ đến, bảo tôi hãy giữ liên lạc.

Cúp điện thoại xong, tôi nhanh chóng gửi một tin nhắn khác cho Cố Bắc.

[Tôi bị ba mẹ nhốt trong phòng anh trai!]

Nhưng có lẽ Cố Bắc không nhìn thấy nên rất lâu vẫn không trả lời tôi.

Trong khi chờ cảnh sát đến, tôi mượn ánh sáng yếu ớt của điện thoại để quan sát căn phòng mà tôi chưa từng bước vào này.

Trong phòng đặt một cái bàn thờ.

Ở giữa bàn có di ảnh của anh trai tôi.

Trong bức ảnh đen trắng, các đường nét trên khuôn mặt của anh trai trông rất rõ ràng, anh ấy dường như đang mỉm cười.

Trước di ảnh có đặt ba nén hương.

Phía dưới là tro hương đã được đốt.

Gạo sống đổ đầy trên mặt đất.

Một chiếc bình màu đen được đặt bên cạnh di ảnh.

Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Tôi đợi hơn mười phút vẫn không nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài.

Tôi nghi ngờ, lại bấm điện thoại gọi cảnh sát.

Người trả lời điện thoại vẫn là nữ cảnh sát lúc trước.

"Xin hỏi các người đã đến chưa?"

"Chúng tôi đã đến..."

“Nhưng tôi không nghe thấy tiếng động nào ở bên ngoài, tôi bị nhốt trong phòng!” Tôi lo lắng nói.

Đột nhiên, một âm thanh ù ù phát ra từ điện thoại.

Giọng của chị cảnh sát cũng trở nên nghẹn ngào và ngắt quãng.

"Tôi… ở.. ngay… đằng sau cô!"

Giọng nói trở nên cực kỳ sắc bén.

Tôi quay đầu lại thật mạnh.

Di ảnh của anh trai ở sau lưng đang nhìn thẳng về phía tôi.