Chương 32

“Không hổ là vợ chồng mới cưới, gắn nhau như keo sơn như hình với bóng khiến người ta hâm mộ không thôi~”Có vài người phụ nữ xinh đẹp đi vào vườn hoa, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung nhìn hai người đang thân mật dưới đình, tán thưởng dung mạo của ‘Thế tử’

Chỉ thấy chàng trai có khí chất hơn người ôm Thế tử phi hóng mát, bé con vốn dịu dàng tuân thủ lễ nghi đang vùi đầu và trong ngực của Thế tử khóc nức nở, cũng khiến mấy chị dâu cùng em gái đi dạo vườn hoa hơi kinh ngạc.

Hai người nghe tiếng thấy mọi người đi vào vườn, thân phận cảu Thế tử tôn quý không cần đứng dậy đám người cũng không cảm thấy kinh ngạc mấy, ngược lại kỳ quái không đáp lời lại.

Giống như có tật giật mình, co người lại không dám gặp mặt người khác một lúc lâu mới thò đầu ra.

“Chị dâu ~ em gái ~”

Gương mặt ửng đỏ, mặt mũi thấm ướt mồ hôi, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp phảng phất tỏa ra dụ hoặc, Thương Thấm sợ hãi chuôi khỏi ngực của ‘Thế tử’, giống như yêu tinh nhỏ vừa ăn no nê xong khiến những người đứng đó muốn ngừng thở, bộ dáng như vậy đâu giống con gái lớn của phủ học sĩ.

Nhưng mà Thế tử phi hình như không để ý đến việc mình tỏa ra vẻ mê người như vậy. Điệu mộ dụ hoặc đến vậy không khỏi khiến người khác nghĩ nhiều?

“Liên nhi vừa mới tưới hoa ở nhà chính, không ngờ thời tiết nóng quá, nên đang cảm thấy khó chịu trong người.”

Giọng nói bạc bẽo gợi cảm tựa như dòng nước mát đi vào lòng người, hai người dì, chị dâu thầm khen thế tử nho nhã, mà mấy người chị họ đứng đằng sau hồng hết cả mặt, xấu hổ e sợ nhìn xem Thế tử phong lưu trong truyền thuyết.

Có lại sinh ra ý định ‘chị em’ cùng hầu một chồng, mặc dù danh tiếng gần đây của Thế tử không tốt lâu, tuyên bố muốn cưới gái lầu xanh, nhưng vẫn không ngăn nổi sức hút của khuôn mặt yêu nghiệt này, nếu được Thế tử sủng hạnh, cả một đời chỉ làm thϊếp cũng khiến các tiểu thư này cam lòng.

“Cơ thể của Liên Nhi vốn ốm yếu, việc nặng như vậy nên để cho người khác làm là được” Thương thấm chột dạ nhìn dì hai, cuối cùng chịu đựng xấu hổ nắm chặt váy, chui ra từ ngực Thế tử.

Gương mặt ửng đỏ, băng cột đầu đổ mồ hôi, rất giống cảm giác bị cảm nắng. Chân Thương Thấm vừa đặt xuống đất đã run lên xém tí quỳ xuống, vì thế Trưởng công chúa tay mắt lanh lẹ vớt bé con về, thấy Thế tử phi sợ hãi xém chút bị lộ phong cảnh dưới váy, an ủi sờ đầu.

“ Thời tiết bên ngoài quá nóng, cơ thể yếu đuối của Liên nhi không thể đợi lâu được.”

Thương thấm lo lắng gật đầu phụ họa, theo ánh mắt của dì nhìn thấy sàn nhà trong nhà chính có một chỗ ướt sũng, trong nháy mắt đỏ mặt, dì hình như không hề nghi ngờ đôi vợ chồng trẻ mới cưới này, trước khi đi dặn dò: “Một hồi lão gia sẽ quay lại, cả gia đình phải ăn một bữa thật ngon, Liên Nhi nghỉ ngơi một chút thì đi đến nhà trước.”

“Liên nhi biết ~”

Thương thấm nắm chặt váy tựa vào ngực Trưởng công chúa rời khỏi, mỗi một bước đều cẩn thận từng li từng tí, Trưởng công chúa thấy bé con khúm núm như vậy, ôm vào trong ngực, ôm trở về phòng riêng.

Dọc đường đi Thương Thấm không dám nhìn người hầu trong phủ, chỉ trốn trong ngực mẫu thân làm đà điểu con, lừa mình dối người nghĩ rằng mọi người sẽ không thấy mình.

Vào nhà, đóng cửa.

“Sao? Không nỡ ra khỏi ngực của mẫu thân?”

“Không có!” Đỏ mặt vội vàng ra ngoài, Thương Thấm thở phào khi thấy tỳ nữ trong phòng đã ra ngoài hết, nhớ đến náo loạn ở vườn hoa cùng cảnh mất mặt vừa nảy, đột nhiên uất ức.

“Mẫu thân thật xấu xa, luôn ăn hϊếp con...... Hu hu, hôm nay thật là mất mặt, Liên nhi vậy mà ở vườn hoa, ở vườn hoa.... Hu hu ” Khóc sướt mướt nói không nên lời, Thương Thấm xấu hổ giận dữ muốn đẩy chết người xấu trước mặt này, bị đặt trong lòng ngực thơm tho mềm mại giãy giụa uất ức.