Chương 36: Chén canh thứ hai (6)

Thanh Hoan được lão phu nhân vô cùng sủng ái, lão phu nhân ngày thường lấy lỗ mũi xem người, nay mở miệng ra là cẩn thận, là nghỉ ngơi cho tốt đi, Triệu di nương cùng Tiền di nương nhìn đến tròng mắt cũng sắp lòi ra.

Phương di nương chỉ siết chặt nắm tay. Trước đây, khi nàng là hạ nhân trong nhà chủ nhân trước đã hiểu rõ một chuyện, thế giới này, nếu ngươi không muốn bị người khác quản chế, nhất định phải quật khởi, nhất định phải tranh đấu, nàng không muốn làm một hạ nhân có thể bị người khác tùy ý chuyển đi, nàng phải làm người trên cao nhìn xuống bọn họ!

Cho nên phải nàng nhịn.

Chẳng qua chỉ là có một cái thai thôi, có thể sinh ra hay không vẫn còn chưa biết đâu, lão phu nhân ân cần như vậy, cẩn sau này mất nhiều hơn được!

Trong lòng ác độc nguyền rủa Thanh Hoan cùng với thai nhi trong bụng nàng, mặt ngoài, Phương di nương vẫn là bộ dáng như nhược đáng thương. Đây là do nàng quen dùng mặt nạ, đáy mắt tùy thời rưng rưng, mặc kệ là nàng bắt nạt ai, đều khiến người ta cảm thấy như có ai đang bắt nạt nàng.

Thực ra, đây là bệnh đa nghi của Phương di nương quá nặng. Từ khi nàng ta vào phủ Thượng Thư, suốt ngày lo lắng cái này, sợ hãi cái kia, cho rằng cái này sẽ hãm hại nàng, cái kia muốn đả thương nàng, những người khác sẽ luôn muốn đuổi nàng ra khỏi phủ...

Trên thực tế, làm gì có ai không có việc gì làm, rảnh rỗi quá, đi tìm nàng gây phiền toái đâu! Mạnh ai nấy sống, chăm chút cho bản thân, tại sao lại phải suốt ngày đấu cái này đấu cái kia.

Thân phận của Úy thị sờ sờ ra đó, cho dù các di nương đấu đá ai sống ai chết, người ta vẫn là Thượng thư phu nhân danh chính ngôn thuận. Trừ phi nhà mẹ đẻ của Úy thị ngã xuống, nếu không, đến chết nàng vẫn là Thượng thư phu nhân, vị trí này ai cũng đừng nghĩ có thể thay đổi.

Còn Triệu di nương cùng Tiền di nương, các nàng đều là người của Hướng gia, khế ước bán mình đều ở trong tay lão phu nhân. Dám đấu đá? lão phu nhân nói một câu, các nàng cũng chỉ có thể bị bán ra ngoài!

Ai cũng không muốn đấu đá. Mọi người chỉ muốn sinh được một đứa con, cho dù là nam hay là nữ, có tiền đồ hay không tiền đồ, sau này già rồi các nàng cũng có chỗ dựa.

Không phải nhà cao cửa rộng nào cũng nhiệt tình yêu thích "trạch đấu".

Cho nên, đối với Phương di nương vừa vào tới cửa đã nổi máu gà, chúng di nương đều cảm thấy rất là không thể hiểu được. Trên thực tế, trước khi Phương di nương tới đây, cảm tình giữa các nàng cũng không tệ lắm. Tuy rằng không thể được gọi là tình như tỷ muội, nhưng ngày thường gặp mặt vẫn có thể chào hỏi nhau một hai câu hay trò chuyện linh tinh gì đó.

Nhưng từ khi Phương di nương này vào cửa… Mọi người đều rối loạn cả lên.

Cũng không biết có được tư tưởng kỳ dị từ đâu, nàng luôn cho rằng người khác thân cận với nàng là để hãm hại. Đồ ăn hằng ngày đều từ phòng bếp nhỏ, trước giờ, trong phủ đưa thức ăn cho nàng, nàng trước tiên trắc độc, sau đó cho hạ nhân ăn thử, xác định không có vấn đề, mới dám ăn vào miệng, mà chưa bao giờ chịu ăn trước.

Ngay cả trong phủ, mỗi tháng đưa đến các sân di nương các loại dầu bôi tóc cùng chi phí sinh hoạt, nàng cũng đều cẩn thận, như đi trên băng mỏng, làm người ta thật là không biết nói cái gì cho tốt.

Còn khi nói chuyện, giữa những hàng chữ đều âm dương quái khí, rõ ràng là sự tình rất đơn giản, nàng một hai phải quanh co lòng vòng, chuyển qua chuyển lại đến mười bảy, mười tám lần mới nói ra. Thật là người nói không mệt, người nghe cũng mệt muốn chết.

Dưới sự "hun đúc" của Phương di nương, cách nói chuyện của toàn bộ phủ Thượng Thư đều hướng tới một phương hướng kỳ quái. Giống như con ngựa hoang thoát cương, muốn dừng lại cũng không được.

Bây giờ khi hai người vừa thấy mặt, hàn huyên với nhau vài câu, đều phải tinh tế tự hỏi lời nói của đối phương có bẫy rập hay không, thiệt tình hay giả ý. Ngay cả thuận miệng nói một câu, hôm nay sắc trời không được tốt, cũng bị hoài nghi là đang quanh co mắng chửi người khác.

Vốn dĩ trước đây tâm ghen ghét cũng không phải không có, chỉ là giữa các nàng có thể khắc chế, hơn nữa cũng có thể nhận thức rất rõ ràng thân phận của mình, nhờ vậy vẫn luôn bình yên không có việc gì.

Nhưng Phương di nương đến đã đem cách cục quậy bấy nhầy, hậu trạch loạn thành một đống, buồn cười Hướng Hòa An còn không biết nội bộ mâu thuẫn, hắn vẫn còn cho rằng thê thϊếp của mình vẫn luôn hòa hợp giống như trước.

Cũng giống như một con cá đao được thả vào trong bầy cá trích, không lấy nhau làm thức ăn đã tốt rồi, thường ngày cắn một cái, đánh một trận, không phải là chuyện bình thường sao?

Thanh Hoan mang thai làm trong lòng mọi người đều bịt kín một tầng bóng ma. Hướng Hòa An đã gần ba mươi, các nàng đi theo hắn cũng đã mấy năm rồi. Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, không ai có thể thành công mang thai, khiến cho dưới gối Hướng Hòa An vẫn không con. Đại phu cũng đã xem, thuốc cũng đã uống, nhưng vẫn không biết nguyên nhân vì sao.

Lão phu nhân gấp, Hướng Hòa An cũng gấp, Úy thị gấp, các di nương đều gấp!

Rốt cuộc, Thanh Hoan có mang.

Có thể nói, tất cả mọi người vạn phần chờ mong đứa nhỏ này, nhưng đồng thời, nó xuất hiện, cũng làm tâm tư mọi người lung lay. Triệu di nương, Tiền di nương, và cả Úy thị, đều hy vọng cái thai này là nữ nhi, đứa nhỏ này có thể sinh ra, chứng minh lão gia không có vấn đề, nói vậy, các nàng cũng có thể sinh con.

Chỉ có ý nghĩ của Phương di nương không giống với những người khác, mặc kệ đứa nhỏ này là nam hay nữ, nàng ta đều phải làm cho Thanh Hoan không sinh được!

Muốn cho một thai phụ sinh non không phải là rất đơn giản sao? Tùy tiện cho một chút thuốc vào nguyên liệu nấu ăn là được rồi.

Nha đầu Thúy Nhi là người đáng giá tín nhiệm nhất của Thanh Hoan, những người khác đều là nha hoàn nhị đẳng, Thanh Hoan cũng chưa từng nghe nữ quỷ Hồng Loan nói còn có người nào khác đáng tin.

Trước khi biết trong viện của mình có nội gián hay không, mọi chuyện nàng đều giao cho Thúy nhi đi làm, dù cho như thế nào, cẩn thận luôn không sai.

Lão phu nhân đối với nàng rất tốt, đồ bổ quý giá đưa đến sân nàng nhiều như nước chảy. Không chỉ vậy, còn hoàn toàn miễn việc vấn an cho nàng, ngược lại, bà còn đích thân tự mình đến viện Thanh Hoan, dặn dò những điều nàng cần chú ý, ngay cả Vương ma ma luôn theo bên người, bà cũng phái đến bên người Thanh Hoan.

Hướng Hòa An nhiều năm không có con, hiện giờ nghe tin Thanh Hoan có thai, lão phu nhân làm sao có thể không coi trọng?! Trời mới biết ngày sau con trai của bà còn có thể sinh con nối dõi hay không! Cho nên, dù có như thế nào, cái thai này phải dưỡng cho thật tốt, quyết không thể có gì bất trắc được.

Trong sự quan tâm cùng cẩn thận, nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, Phương di nương còn có thể đắc thủ, Hồng Loan còn có thể sinh non, cũng khó trách từ đây sự về sau, Hướng Hòa An hoàn toàn ghét bỏ nàng, không bao giờ chịu liếc nhìn nàng một cái.

Nói đến cũng thật lạ, Hướng Hòa An thê thϊếp năm người, nhiều năm qua, duy chỉ có Hồng Loan có thai hai lần, vốn là chuyện thập phần may mắn, nhưng tới cuối cùng, lại phát hiện nàng ấy dan díu với người khác, cũng khó trách Hướng Hòa An nổi trận lôi đình.

Dưới sự kí©h thí©ɧ và ám chỉ của Phương di nương, hắn sẽ nghĩ: Lần mang thai trước đó, có phải cũng không phải của hắn hay không? Trách không được nhiều người nhìn chằm chằm vậy mà cũng giữ không nổi đứa bé, có lẽ căn bản là người mang thai không muốn sinh đứa bé ra!

Nghĩ vậy, hắn buộc Hồng Loan vào đá ném xuống sông cũng là điều đương nhiên. Càng là quan lớn càng sĩ diện, sao có thể để mặc cho người ta bò lên đầu hắn tiêu dao được.

Khi ấy mặc kệ Hồng Loan đến tột cùng có dan díu với người khác hay không, đối với Hướng Hòa An mà nói cũng không quan trọng lắm, chỉ cần đem cái "sỉ nhục" này xử lý xong, thì hắn có thể kê cao gối mà ngủ.