Chương 37: Chén canh thứ hai (7)

Nữ quỷ Hồng Loan chết thảm, Phương di nương âm hiểm ngoan độc là một phương diện, Hướng Hòa An lãnh khốc vô tình, cũng là một nguyên nhân lớn khác. Nếu trong lòng hắn còn có một chút tình ý với nàng, hoặc có một phân ý nghĩ xem nàng là người từng đầu ấp tay gối, mọi chuyện cũng không đến mức như thế.

Sở dĩ hắn có thể dễ như trở bàn tay, nhanh chóng ra quyết định dìm chết Thanh Loan, còn không phải bởi vì nam tử trên thế gian này xem nữ tử như giày cũ, xem thê thϊếp của mình là đồ vật, thích thì có thể đem cho người khác, có thể tùy ý giẫm đạp lên hay sao?

Tình tình ái ái trên thế gian này, căn bản là không đáng tin cậy.

Đáng tiếc những nữ quỷ kia luôn không thể hiểu ra điểm này, nếu không vì sao sau khi nữ quỷ Hồng Loan bước lên cầu Nại Hà, còn nhớ mãi không quên Hướng Hòa An? Ngoài miệng nói ân đoạn nghĩa tuyệt, trên thực tế vẫn là yêu, bằng không nàng sẽ không nói muốn hắn ở dưới đất làm bạn với nàng.

Thanh Hoan uống trà Vương ma ma pha, nhìn Thúy nhi ở một bên bận rộn thu dọn. Đã nhiều ngày, Hướng Hòa An vẫn luôn đến viện của nàng. Tuy rằng không thể cùng hắn giao hoan, nhưng mà nàng chỉ dùng tay và miệng, cũng đủ để cho Hướng Hòa An thần hồn điên đảo.

Hắn tuy khai trai sớm, nhưng chỉ mới xem qua mấy quyển xuân cung đồ, ngoại trừ Phương di nương từng là người hầu, những thê thϊếp khác đều là người đứng đắn. Mặc dù là Phương di nương, cũng cùng lắm là tương đối cởi mở với chuyện giường chiếu, lại có giọng nói ngọt ngào, mới câu được hồn Hướng Hòa An. Nhưng chỉ có chút thủ đoạn nhỏ này, so sánh với Thanh Hoan thì vẫn kém quá xa.

Tuy mị thuật của Phương di nương chẳng ra gì, dung mạo cũng chỉ bình thường, nhưng thắng ở chỗ có kỹ năng gia đấu. Chủ nhân trước của nàng ta là chủ mẫu phu nhân có thân phận hiển hách, quanh năm tranh đấu thành tánh, dưới sự mưa dầm thấm đất, Phương di nương cũng học được thuật trạch đấu tới mười thành, thậm chí càng có thể thông hiểu đạo lí, suy một ra ba — không nhìn thấy ngay cả nữ quyến phủ Thượng Thư vô dục vô cầu cũng bị một mồi lửa của nàng đốt lên sao.

Đáng tiếc chính là thân thể nàng ta chẳng ra gì, nếu không, trong lúc đang câu dẫn chủ nhân sẽ không bị chủ mẫu phát hiện, do đó qua tay đưa cho Hướng Hòa An.

Hướng Hòa An đáng thương tự cho là nhận được lễ vật mỹ diệu nhất trong đời, trên thực tế lại là nhặt giày rách người ta không cần nữa.

Nhưng mà từ trên người nàng ta, Thanh Hoan học được không ít. Khi còn sống nàng cũng là thiên kim tiểu thư, tuy nói là con vợ lẽ, lại không được sủng ái, nhưng nội trạch tranh đấu cũng nhìn không ít, nhưng những biện pháp cho dù là hạ nhân cũng dùng được như của Phương di nương, nàng lại ít khi thấy.

Dĩ vãng nàng không tranh với người, làm kẻ hy sinh cho tỷ muội, giờ đây mới hiểu được, sống trên đời, luôn có một ít thời điểm, ngươi không đi trêu chọc phiền toái, phiền toái cố tình muốn tới trêu chọc ngươi.

Thanh Hoan giống như là một cục bọt biển thiếu nước, hiện giờ, trong thế giới vừa qua, đều điên cuồng hấp thu tri thức. Vô luận nghèo hèn, vô luận cao thấp, mị thuật cũng được, thuật giường chiếu thuật cũng chẳng sao, nàng đều học vô cùng nghiêm túc.

Bởi vì nàng biết, chỉ có như vậy nàng mới có thể báo ân, cũng chỉ có như vậy, nàng mới có thể tìm được ý nghĩa tồn tại của mình, mới có thể làm cho bộ cơ thể đầy thương tích kia của mình chậm rãi phục hồi như cũ.

Chỉ là...

Nàng vẫn cảm thấy không đủ.

Tứ thư ngũ kinh, nữ giới nữ đức, nàng đều đọc đến nằm lòng, sớm đã đọc làu làu, nàng không muốn suốt ngày đắm chìm ở trong tranh đấu, nàng cảm thấy mình có thể trở nên càng mạnh hơn!

Có thể, nàng chỉ cần khắc khổ, không gì là không làm được.

Khi còn sống, Thanh Hoan cũng từng đọc sách, nhưng không nhiều. Trong thế giới của nữ quỷ Thất Thất, nàng là nữ tử thanh lâu, tú bà cũng từng mời phu tử về dạy dỗ. Nhưng những thứ kia, nói đến cùng, đều là vì hầu hạ, lấy lòng nam nhân, căn bản là chưa từng thật sự học cho tốt.

Tuy Thanh Hoan coi thường Hướng Hòa An, nhưng ở phương diện nghiên cứu học vấn, hắn ta thật là kỳ tài.

Trong lúc mang thai này, Thanh Hoan lấy cớ đọc sách để hun đúc cho hài nhi, để sau này con nàng sinh ra, cũng làm quan lớn giống như cha linh tinh gì đó để nịnh Hướng Hòa An.

Một khi Hướng Hòa An đã mê muội nàng, cơ hồ là Thanh Hoan nói cái gì chính là cái đó. Cho nên khi đang đọc sách, một khi gặp được nan đề khó giải, Thanh Hoan liền đi thỉnh giáo hắn.

Thượng thư đại nhân dĩ nhiên là biết gì nói hết, bởi vì mỗi khi hắn giúp Thanh Hoan giải đáp nan đề, tới tối hôm đó, nàng sẽ hầu hạ thể xác và tinh thần hắn sung sướиɠ, thoải mái như đang ở cõi thần tiên.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới vì sao Thanh Hoan lại đọc sách, dĩ nhiên là đã tin tưởng lý do vụng về kia.

Hướng Hòa An như vậy, Thanh Hoan không biết nên nói là hắn rộng rãi, hay là đơn thuần. Khó trách nội bộ mâu thuẫn, hắn còn bình tĩnh không nhanh không chậm, căn bản là một tên có phản ứng cực kỳ thong thả. Nhưng cũng có thể nói là, ở trong lòng Hướng Hòa An, dù nữ tử có đọc sách nhiều ra sao đi nữa, cũng không dậy nổi chút sóng gió nào.

Thế giới này đối với nữ tử quá mức hà khắc, thậm chí bóp chết trí tuệ và năng lực của các nàng.

Trước kia, Thanh Hoan cũng từng hâm mộ khí thế sát phạt quyết đoán, cân quắc tu mi của ân nhân. Nhưng cho tới bây giờ, nàng mới hiểu được, để xuất khẩu thành thơ, lưỡi xán hoa sen trước mặt người đời, cần phải giấu đi không biết bao nhiêu mồ hôi. Nếu không trải qua nỗ lực mà có được thành công, thì vĩnh viễn không thể lâu dài.

Chỉ mong giờ phút này nàng tỉnh ngộ vẫn còn kịp vãn hồi.

Cho dù thân đã chết, cho dù cõi lòng đã tan nát, nàng vẫn cứ phải vực chính mình dậy, không làm ân nhân thất vọng, không làm tiểu cô nương giúp nàng lưu lại cầu Nại Hà thất vọng.

Nói đến tiểu cô nương kia...

Không biết nàng đi đâu, đang ở nơi nào, cuộc sống có tốt không? Thanh Hoan nheo đôi mắt lại, nghĩ nghĩ, có lẽ là tốt nhỉ, lấy dáng vẻ của trẻ con, lại có thể trấn áp vô số oan hồn sông Vong Xuyên, dĩ nhiên là có năng lực rất mạnh, chỉ mong nàng ấy mạnh khỏe, vậy là đủ rồi.

Khi nàng đang thầm nghĩ, Vương ma ma bưng tới một cái khay, trên khay đựng một cái chén nhỏ tinh xảo bằng sứ men xanh, trên miệng chén được che lại bởi nắp nhỏ. Tới trước mặt Thanh Hoan, Vương ma ma đặt khay xuống bàn, cung kính cầm chén sứ, mở nắp ra, để muỗng vào.

Thì ra là một chén tổ yến hầm với lửa nhỏ.

"Loan phu nhân, đây chính là lão phu nhân cố ý dặn phòng bếp hầm cho phu nhân, nói là muốn phu nhân bồi bổ thân thể cho tốt, chớ nên ủy khuất tiểu thiếu gia chưa xuất thế."

Đối với loại người chỉ trọng con nối dõi, Thanh Hoan tỏ vẻ có thể lý giải. Đừng nói là lão phu nhân, cho dù là nàng, cũng cảm nhận được "Mang thai" là một điều kỳ diệu biết nhường nào.

Khi còn sống nàng sớm đã đánh mất tư cách làm mẫu thân, hiện giờ thai nhi trong bụng thỉnh thoảng lại nghịch ngợm nhúc nhích, Thanh Hoan cảm thấy vô cùng mới lạ. "Ta đã biết, ma ma thay ta đáp lời với lão phu nhân, nói Hồng Loan đa tạ lão phu nhân quan tâm, sẽ không phụ ý tốt của lão phu nhân."

Vương ma ma rất vừa lòng, bà cảm thấy trong bốn vị di nương, Loan di nương là hòa khí nhất, cũng làm cho người ta thích nhất. Không giống như Phương di nương kia, cái đuôi chắc đã chỏng lên trời rồi, thật là muốn nhìn thấy một ngày, gương mặt thanh tú luôn tỏ vẻ cao thượng kia lộ ra thần sắc tuyệt vọng hèn mọn! Đều là nô tài cả thôi, cần gì phải ra vẻ chủ tử chứ? Tốt nhất là cái bụng của nàng ta vĩnh viễn đừng tranh đua, cái gì cũng không sinh được!

Nhìn biểu tình của Vương ma ma, làm sao Thanh Hoan đoán không ra trong lòng bà đang suy nghĩ cái gì chứ. Miệng cười nhẹ bưng chén tổ yến lên, trong mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi vô cùng kỳ quái.