Chương 6: Em Quyến Rũ Cậu Ta Sao?

“Anh… anh muốn nói gì?” Khương Y hỏi xong thì bày ra bộ dạng như nghênh đón quân địch chờ Tần Trạch Châu trả lời.

Đột nhiên, cổ cô nóng lên do bị ai đó chạm vào, một dòng điện chạy khắp người, như thể những cơn sóng dần lan tỏa khi ném một viên đá cuội xuống nước.

Khương Y ngay lập tức né đi theo phản xạ, cô lấy tay che cổ, mắt nhìn Tần Trạch Châu.

Bàn tay Tần Trạch Châu trơ trọi trong không trung.

Trong con ngươi của anh phản chiếu hình ảnh thiếu nữ đang phòng bị, thấy cô như vậy nhưng anh cũng chẳng tém lại, mà còn nghiêng người tới áp sát cô hơn.

“Vậy nói về những dấu hôn trên cổ em đi”.

Từng câu từng chữ lọt vào tai Khương Y, sau khi hiểu ý của anh, đồng tử của cô co lại, hoảng hốt đứng bật dậy, ánh mắt lảng tránh nói: “Là... bị côn trùng cắn thôi”.

Tần Trạch Châu vươn tay về phía trước bắt lấy cổ tay cô, tay anh hơi dùng sức, kéo người ngã vào ngực mình.

Thiếu nữ không kịp phản ứng, cô kêu lên, đến khi hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nằm gọn trong vòng tay xa lạ.

Hai tay cô chống lên ngực đối phương, định đẩy mạnh ra nhưng lại phát hiện, eo mình đã bị cánh tay của Tần Trạch Châu ôm chặt lấy. Thậm chí cô còn cảm nhận được, cánh tay đó đang dùng sức nâng người cô lên, ép co ngồi lên đùi anh.

Tư thế thân mật này khiến cô rất sợ hãi.

Nhưng không để cho cô cơ hội vùng vẫy, một bàn tay khác của Tần Trạch Châu chạm lên xương quai xanh của cô, Khương Y cảm nhận được rõ mồn một ngón cái của anh đang mân mê da thịt mình.

Chậm rãi, liên tục, hết lần này tới lần khác.

“Chậc”

Anh ấn mạnh lên vết cắn, cơn đau đột ngột khiến Khương Y kêu lên một tiếng.

Lúc này, ánh mắt của Tần Trạch Châu cuối cùng cũng rời khỏi xương quai xanh của cô, từ từ di chuyển lên nhìn thẳng vào mắt Khương Y.

“Con côn trùng nào cắn em mà để lại dấu răng người thế này”.

Anh phản bác lại lời biện hộ ban nãy của cô.

Khương Y cắn môi dưới, quay đầu sang một bên, hai gò má ửng đỏ, một phần là vì xấu hổ khi lời nói dối bị vạch trần, còn một phần là do không thoải mái khi tiếp xúc quá gần với người khác giới.

Bên tai, giọng nói của người đàn ông vẫn tiếp tục vang lên.

“Đàn ông cắn hả”.

Gương mặt Khương Y càng đỏ hơn, cô cắn chặt môi, không gật đầu cũng không lắc đầu.

“Để tôi đoán nhé, là Chung Lẫm cắn phải không?”

Giọng nói của người đàn ông như tiếng thì thầm của ma quỷ, còn ánh mắt sắc lại bén như một lưỡi kiếm, hai điều này cùng nhau thúc ép Khương Y.

Khương Y không thể chịu nổi sự bức bách này, cô cúi gằm mặt, hai tay chống lên ngực người đàn ông, giọng nói run rẩy: “Tần... Tần tiên sinh, thả... thả em ra”.

“Lo cái gì”. Cánh tay của Tần Trạch Châu vẫn ôm chặt lấy eo cô như xiếng xích, không có dấu hiệu sẽ thả lỏng, “em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi”.

Anh dùng tay nâng cằm cô lên, hỏi lại thêm lần nữa: “Có phải là Chung Lẫm không?”

Hàng mi của Khương Y rung lên, mấy giây sau, cô từ từ gật đầu.

Gò má thiếu nữ đỏ ửng, khuông mặt thanh tú trắng mịn, vành mắt ngập nước, nhìn vô cùng đáng thương.

Ngọn lửa trong lòng Tần Trạch Châu càng bùng cháy mãnh liệt.

Xinh đẹp tới nhường này, thảo nào Chung Lẫm nhịn không nổi.

Anh cũng nhịn không nổi.

Bộ dáng vừa tội nghiệp vừa đáng yêu này, vừa nhìn đã khiến thằng nhỏ của anh cứng lên.

Ngón trỏ của anh đưa lên khóe môi cô, rồi men theo cánh môi nhẹ nhàng ve vuốt. Ngón tay thô ráp áp lên đôi môi của thiếu nữ, anh cảm thấy nó vô cùng mềm, vô cùng mềm.

“Em quyến rũ cậu ta sao?”

Lời này vừa phát ra, thiếu nữ lập xấu hổ, lắc đầu nguầy nguậy: “Không có”.

“Không có ư?” Tần Trạch Châu nói, “tôi không tin, tôi quen A Lẫm đã lâu như vậy, cậu ta là người điềm đạm biết chừng mực, em còn là em gái trên danh nghĩa của cậu ta, nếu không phải em cố tình quyến rũ thì sao cậu ta lại làm ra chuyện hoang đường thế này được?”

Từng câu từng chữ của người đàn ông đều buộc tội cô, Khương Y không giải thích được, nước mắt cứ thế lăn xuống, lông mày cô nhăn lại, dáng vẻ vừa tủi thân vừa đáng thương, cô tủi nhục quay qua một bên, gạt bàn tay đang chạm lên môi mình của người đàn ông ra: “Không có... quyến rũ”.

Giọng nói chứa đựng sự uất ức, Khương Y càng nghĩ càng thấy tủi thân, nước mắt cứ thế lăn dài.

Bàn tay Tần Trạch Châu chạm vào không khí, anh chuyển sang giữ chặt lấy gáy cô, ép cô quay đầu lại.

Anh nghiêng người lên phía trước, hai gương mặt lập tức tiến sát gần nhau trong gang tấc.

“Khóc cái gì? Còn không nói thật sao?” Anh cất tiếng, giọng nói khản đặc, trầm thấp, “mà hiện tại, không phải em cũng đang quyến rũ tôi sao?”

Khi Khương Y đang ngây người vì câu nói này thì bỗng, cánh môi bị phủ lên.

Cô mở to mắt, có giọt lệ lặng lẽ trào ra.

Ban đầu, người đàn ông chỉ nếm thử, anh áp lên môi Khương Y nhẹ nhàng cọ xát, sau đó dùng lưỡi liếʍ dọc theo cánh môi cô, cuối cùng, anh tách đôi môi đang khép chặt đó ra, vươn lưỡi vào bên trong càn quét.

Khương Y hoảng loạn, cô ra sức đẩy anh ra.

L*иg ngực của người đàn ông rắn chắc, cường tráng giống y như tường đồng vách sắt, cho dù cô có cố gắng thế nào thì cũng chẳng thể khiến nó di chuyển.

Khương Y lo lắng, chuyển từ đẩy sang đánh anh.

Người đàn ông véo lên eo cô trừng phạt, cơ thể mẫn cảm của Khương Y mềm nhũn, rúc vào trong lòng anh.

“Ưʍ... ư...”

Chỉ mới vuốt ve eo mà đã mềm hết người thế này, là do quá mẫn cảm hay là do chưa được huấn luyện tử tế, hoặc cũng có thể là cả hai.

Tần Trạch Châu như thể phát hiện ra kho báu, trong khi lưỡi vẫn đang càn quét trong miệng cô thì bàn tay bên dưới cũng bắt đầu di chuyển, anh chạm lên vùng eo mảnh khảnh rồi vuốt ve, mơn trớn.

Chiếc váy ngủ bằng lụa trở nên nhăn nhúm, nó vốn đã ngắn, sau khi bị người đàn ông tác động thì dần dần bị vén lên cao, phơi bày cặp đùi trắng như tuyết của cô.

Khương Y không thoải mái cử động thân thể, vặn vẹo eo, nhưng điều này càng khiến cho váy vị vén lên cao hơn, mông cô chỉ còn cách chân người đàn ông một lớp qυầи ɭóŧ.

Tần Trạch Châu nhận ra xúc cảm mềm mại trên chân mình, ngọn lửa dần lan xuống bụng dưới, thằng nhỏ của anh lập tức cương lên.

Anh tạm thời tha cho miệng Khương Y, nhưng vẫn tiếc nuối liếʍ lên cánh môi cô, hai tay di chuyển xuống dưới, mỗi tay xoa bóp một bên mông.

“Ưm” Khương Y vặn vẹo mông một cách khó chịu, nào ngờ hành động này lại chạm tới cây gậy thịt đang cương cứng của người đàn ông.

Cô hoảng sợ dừng lại toàn bộ động tác, ngây người ra nhìn Tần Trạch Châu: “Anh... anh...”

“Tôi làm sao?” Giọng nói của Tần Trạch Châu mang theo ý cợt nhả, anh cố ý ưỡn thẳng eo chạm vào bụng dưới Khương Y, một bàn tay rời khỏi bờ mông vươn tới gò má cô nhẹ nhàng vuốt ve, “em nhìn lại dáng vẻ của mình đi, còn nói không cố ý quyến rũ”.

Dứt lời, Tần Trạch Châu quay đầu sang một bên. Khương Y nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện cách hai người không xa có một tấm gương rất lớn, bên trong phản chiếu toàn bộ bóng hình của hai người lúc này.

Khương Y nhìn thấy rõ dáng vẻ áo quần xộc xệnh của mình trong gương, chiếc váy ngủ bị vén tới tận eo, phơi bày đôi chân dài nhẵn bóng và cả qυầи ɭóŧ, còn bờ mông trắng nõn, mềm mại của cô đang bị một bàn tay của người đàn ông nhào nặn.

Cánh tay mềm nhũn của cô vắt qua vai Tần Trạch Châu, hai gò má đỏ bừng, đôi mắt mơ màng chứa đầy nét lẳиɠ ɭơ, còn đôi môi hồng ẩm ướt vừa mới bị người đàn ông nhấm nháp đang lấp lánh dưới ánh đèn, có lẽ trên đó dính đầy nước bọt của anh…

Xấu hổ quá.

Cô bị hình ảnh này làm cho bỏng mắt, không dám nhìn thêm nữa, cô chôn mặt vào lòng người đàn ông, như thể chỉ cần không nhìn thì mình sẽ không đến mức thảm hại như thế vậy.

Tần Trạch Châu bật cười, lần này là một nụ cười chân thành và vui vẻ, anh thích dáng vẻ e thẹn, xấu hổ này của cô, lại càng thích cô tự mình chủ động nhào vào lòng anh như vậy.

Anh ôm lấy cơ thể mềm mại, trong l*иg ngực chợt nóng rực lên.

Nhưng vừa mở miệng là lại không nhịn được mà phát ra mấy lời dâʍ ɖu͙©.

Anh cúi đầu, áp sát vào vành tai đỏ ửng của cô, nói: “Thằng nhỏ của tôi bị em làm cho cứng cả lên rồi, em nói phải làm sao đây?”

Thiếu nữ không ngẩng đầu, nhưng Tần Trạch Châu cảm nhận được cơ thể trong ngực mình đang run lên.

Người thợ săn tiếp tục dụ dỗ con mồi: “Em đã giúp anh cả mình như thế nào?”