Chương 2: Bị nhéo và tát núʍ ѵú, dùng giày đạp vυ' da^ʍ

Nhiệt độ trong không gian chật hẹp dần dần lên cao, một giọt mồ hôi đọng trên sống mũi cao của Hứa Mộ Thanh, đôi mắt hẹp dài nheo lại đầy nguy hiểm, ánh mắt hắn nhìn Tần Nhạc như đang xem một đống rác rưởi.

Hắn vén áo lên để lộ cơ bụng săn chắc, lau mồ hôi trên mặt, quay đầu ra hiệu cho Tiêu Dặc rằng trong góc có một đống dây thừng cùng một vài chiếc ghế dài bị gãy.

Tiêu Dặc nhìn theo ánh mắt của hắn, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tự nhiên ăn ý dị thường, Tiêu Dặc ngầm hiểu ý hắn mà bắt lấy một bên bầu ngực của Tần Nhạc, Tần Nhạc thống khổ hét lên đau đớn, hắn lại nắm đầṳ ѵú của cậu kéo vào trong góc.

Tần Nhạc bị Tiêu Dặc trói vào một chiếc ghế dài ở trong góc, một bên núʍ ѵú của cậu bị kéo đến đỏ ửng, cậu không ngừng giãy giụa kêu to, Hứa Mộ Thanh bị tiếng hét của cậu làm bực bội không thôi, không kiên nhẫn mà đạp ngã chiếc ghế, cậu vì ăn đau mà òa khóc nức nở, Hứa Mộ Thanh lại lấy chân đá vào một bên đùi của cậu, “Mẹ nó, cậu thử kêu một tiếng nữa xem.”

Hứa Mộ Thanh từ trước đến nay luôn xuống tay rất mạnh, mỗi lần hắn đánh cậu đều có cảm giác như xương cốt toàn thân sắp rời ra, cú đá này cũng rất mạnh, Tần Nhạc có thể cảm giác được bắp chân co rút, không khỏi muốn kêu lên một tiếng, từ đó có thể tưởng tượng thủ đoạn của người nam nhân này từ trước đến nay tàn nhẫn như nào, chung quy vẫn là nên ngậm miệng lại.

Nhưng Tiêu Dặc hiển nhiên vẫn không định buông tha cho cậu, hắn nhấc chân đá đá núʍ ѵú đã bị nhéo đến sưng to của cậu, cười lạnh mở miệng: “Mẹ nó, ai cho ngươi lá gan này, tiểu tạp chủng.”

Tiêu Dặc lớn lên rất cao, bộ đồng phục nửa ướt đã phác họa ra đường cong cơ bắp rắn rỏi, hắn từ trên cao nhìn xuống Tần Nhạc, đôi mắt hẹp dài dưới hốc mắt thâm thúy sắc bén như dao, từ góc độ này khiến Tần Nhạc nhịn không được bắt đầu run rẩy…… Lần nào cậu cũng chỉ có thể nằm cuộn tròn một cách bất lực để bọn hắn đấm đá, bọn họ luôn nhìn cậu như một con bọ, còn không ngừng gọi cậu là con hoang.

Bi kịch trong quá khứ hiện lên rõ ràng trong đầu cậu, lỗ tai bắt đầu ù đi, Tần Nhạc ngước mắt liền thấy đôi giày chơi bóng số lượng có hạn rất khó mua dưới chân Tiêu Dặc, nó đắt đến mức cậu cậu phải không ăn không uống 5 năm nữa cũng mua không nổi, giờ phút này nó lại không ngừng nghiền áp đầṳ ѵú trướng đau của cậu.

Hứa Mộ Thanh ở một bên thì lại móc điện thoại di động ra, thuần thục chụp ảnh ghi lại.

Cả người Tần Nhạc giống như bị sét đánh giữa trời quang, bọn họ luôn lấy hình ảnh trong hoàn cảnh khốn khổ của cậu ra làm trò đùa, Tần Nhạc đã quen rồi, nhưng bây giờ bí mật khó hiểu nhất của cậu lại bị phơi bày trước mặt bọn họ, Hứa Mộ Thanh nhất định sẽ để tất cả những bức ảnh này mọi người biết, nghĩ đến bộ dáng lộ vυ" của mình sẽ bị nhiều người nhìn thấy, cậu rốt cuộc nhịn không được bắt đầu xin tha.

“Không cần chụp…… Cầu xin ngươi…… Đừng chụp…… Ngươi muốn ta làm cái gì cũng được……”

Thấy cậu thấp giọng xin tha, Tiêu Dặc châm chọc cười, “Thật mẹ nó tiện.” Hắn bỗng nhiên lại chú ý tới đến kia hai bên núʍ ѵú đã chịu đủ lăng ngược theo động tác của Tần Nhạc mà rung rinh lên xuống, hắn quay đầu cùng Hứa Mộ Thanh liếc nhau, hai người truyền cho nhau một ánh mắt đầy ẩn ý, khom lưng lại từ trên mặt đất nhặt lên một sợi dây thừng.

“Nếu đã quản không được cái vυ" tiện của ngươi, ta đây liền giúp giúp ngươi đi.”

Nói xong, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Nhạc, dùng dây thừng thít chặt hai bầu vυ" của Tần Nhạc khiến chúng bạo chướng, bộ ngực trắng nõn mềm mại nhanh chóng đỏ bừng, đầṳ ѵú cũng sưng tấy, Tần Nhạc kêu lên đau đớn, ngực cậu bị bóp đến mức muốn nổ tung: “Đừng bóp…… Ô ô, đau quá, a… Không cần……”

“Bộ ngực trắng nõn mềm mại như vậy, là ngươi đem nó chơi thành như vậy sao,” Hứa Mộ Thanh cũng đi lại gần cậu, nhưng không có ngồi xổm xuống, chỉ là dùng chân đá đá vào bầu ngực đã cứng lên thành hình nón, Tiêu Dặc lại nghiền ép đầṳ ѵú của cậu thành đủ loại hình dáng, “ Chậc chậc, to đến mức có thể nhìn thấy cả lỗ sữa, ngươi nói xem sau này núʍ ѵú này sẽ không phải luôn treo lên như thế này đi?”

Đầṳ ѵú sưng to chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một liền lại trướng đau, cậu đâu thể chịu loại đối đãi như vậy , Tần Nhạc nghẹn ngào xin tha: “Đừng…… Đừng đá…… Cầu xin ngươi…… Không cần… chết mất……”

Không ngờ bộ dáng vẫy đuôi lấy lòng Hứa Mộ Thanh của cậu lại khiến lực đạo dưới chân hắn lại thêm vài phần: “Đồ bất nam bất nữ phế vật, đừng làm ta ghê tởm.”

Tiêu Dặc khoanh tay dựa vào tường nhìn một cách thích thú rồi bắt đầu gây chuyện một cách ác độc, đối với vẻ mặt chán ghét của Hứa Mộ Thanh nói: “Hắn không phải nói muốn chết sao? Vậy hãy đá chết cái vυ" tiện của cậu ta đi.”

Hắn vừa dứt lời, đôi giày chơi bóng đắt đỏ liền dẫm lên bầu vυ" kiều nộn khiến mạch máu đều lộ ra, Tần Nhạc hoảng sợ mà giãy giụa lên, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hai bầu ngực của mình bị Hứa Mộ Thanh đạp dưới chân.

“Không —— không cần —— a a a a —— đau quá, đừng dẫm ——”

Cậu thống khổ mà kêu to, đôi mắt như nai ngấn lệ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nhưng chỉ đổi lấy tiếng cười nhạo của các nam nhân, Tiêu Dặc lười nhác mở miệng: “Như thế nào lại kêu lớn tiếng như vậy, có phải là sảng muốn chết hay không, tiểu tạp chủng.”

Núʍ ѵú của cậu bị đá nghiêng sang một bên, toàn bộ bầu ngực trắng nõn của cậu tất cả đều là dấu chân của Hứa Mộ Thanh, “Con mẹ nó thật mềm, giống như đá lên bông vậy.”

Cậu bất lực vặn vẹo vòng eo, nhưng cơ thể bị trói lại, cậu chỉ có thể chịu đựng sự hành hạ của hắn, đầṳ ѵú đáng thương lưu lại dấu chân nam nhân, cậu đau cơ hồ muốn hôn mê bất tỉnh, “Ta vυ"…… A…… chết mất, a a…… Không cần đá, đau quá……”

Trận tra tấn như địa ngục này cũng không có lâu lắm, Hứa Mộ Thanh buông cậu ra, “Mới đá có vài cái, mà đã kêu như kỹ nữ rồi.”

Lúc này, Tiêu Dặc ở một bên hứng thú bừng bừng quan sát hết thảy mọi chuyện, “Nếu không muốn tiện vυ" của ngươi bị đá hỏng thì ta sẽ tát vào ngực ngươi, rồi ta sẽ tha cho ngươi đi, thế nào?”

Đã đến mức này, đương nhiên sẽ không còn cách gì để xoay chuyển đường sống, Tần Nhạc rưng rưng gật gật đầu, rũ đầu tùy ý để hai kẻ hành hạ ở bên cạnh cởi trói cho mình.

Cậu không nhìn hai người nữa mà ngơ ngác nhìn về phía trước, trong 5 năm qua cậu đã trải qua chuyện này rất nhiều lần, điểm khác biệt duy nhất là bị nam nhân phát hiện ra bộ ngực của mìn, ngoài ra thì không khác gì bình thường. Cậu không ngừng tự an ủi trong lòng mình, đây là điều duy nhất cậu có thể làm vào lúc này.

Chậm rãi nâng lên hai bầu vυ" lên, mặt trên đã tràn đầy dấu vết đỏ ửng, “Tát đi a, con hoang,” cậu nghe thấy thanh âm của Tiêu Dặc.

Cậu giơ lòng bàn tay lên nhắm vào phần bị sợi dây gai siết chặt sắp nổ tung rồi đánh trúng hai người đàn ông, quả bóng sữa bị chính mình đánh cuồng, sự xấu hổ xé nát tâm hồn khiến cậu không thể mở mắt, nhưng lại nhịn không được mà rêи ɾỉ nức nở.

“A…… Ân…… A ——”

“Kêu ra tới.” Tiêu Dặc lạnh giọng gia lệnh nói, thanh âm có chút khàn khàn khó hiểu.

“Ngực của tôi…tát…đau quá…ngực của tôi đau quá…ah…đừng…ồ…đầṳ ѵú của tôi bị đánh rồi…ah… Tần Nhạc thuận theo Tiêu Dặc sai sử, thậm chí phát hiện chỉ cần cậu chủ động lắc ngực và vỗ nhẹ vào ngực mình, cậu có thể tạo ra ảo giác rằng mình đang thổi bay ngực mình.

Cậu ê ê a a rêи ɾỉ, lắc bầu ngực bay lên.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Dặc rốt cuộc cũng ngừng lại, cậu mệt mỏi đến mồ hôi đầm đìa, trợn mắt thở hổn hển, lại thấy hai người tuấn lãng trên mặt cũng che kín mồ hôi, dưới háng càng nhô cao lên.

Hứa Mộ Thanh nửa người cương cứng, qυყ đầυ khổng lồ nhô ra khỏi quần bóng theo hình vòng cung khủng khϊếp, trong khi Tần Nhạc lại cứng đơ hoàn toàn, chiếc quần bóng mỏng lộ ra dươиɠ ѵậŧ to bằng cẳng tay của cậu.

Thời điểm Tần Nhạc bị bọn họ ấn ở trên mặt đất hành hạ, có thể cách quần thấy hình dạng dươиɠ ѵậŧ của bọn họ, chỉ là những ©ôи ŧɧịt̠ khủng khϊếp đó khi ở trạng thái bình thường gần là tựa như chiều cao 1m9 của chủ nhân nó, thoát ly khỏi kích cỡ bình thường của người Châu Á.

Tiêu Dặc nhướng mày nhìn cậu một cái, ánh mắt sắc bén làm trái tim Tần Nhạc run rẩy, xuất phát từ bản năng co rúm lại một chút, lại làm ánh mắt Tiêu Dặc càng thêm thâm trầm, “Con hoang này quá tao, mẹ nó, dươиɠ ѵậŧ của lão tử đều ngạnh vì ngươi.”

Hứa Mộ Thanh không biết vì sao có chút bực, hắn rất muốn rời mắt đi, nhưng ánh mắt lại kiên quyết khóa chặt vào Tần Nhạc, nhìn tên tiểu con hoang kia vẫn ngây thơ mà quỳ trên mặt đất với bộ ngực dâʍ đãиɠ, đôi mắt tràn đầy hơi nước bất lực nhìn xung quanh mà trong lòng càng bực bội dị thường, khi ánh mắt kia nhìn hắn, cuối cùng hắn chán ghét quay mặt đi: "Thật là ghê tởm."

“Có thể ngạnh lên đối với tiểu con hoang này, Tiêu Dặc, ngươi thủ da^ʍ đã bao lâu rồi.”

Tiêu Dặc liếc nhìn về phía háng hắn: “Đã bao lâu rồi ngươi không thủ da^ʍ?”